Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , cô từ quê lên thăm.
Căn phòng trọ gọn gàng. Bức tranh chân dung đặt úp mặt xuống bàn vẽ. Chiếc gương từng treo nơi góc tường… biến mất.
Cô gái giường, mái tóc xoã dài, mặt bình thản, tay cầm một tách còn nóng. Mẹ cô thở phào:
— Con tỉnh ? Mấy hôm nay thấy con gọi về nên lo quá…
Cô gái đầu , mỉm :
— Con . Con… nhớ là ai .
Bà rưng rưng nước mắt, bước đến ôm chặt lấy con. trong khoảnh khắc , bà bỗng khựng .
Cô con gái … gì đó giống.
Vẫn là đôi mắt , nụ . như thể... tất cả đều lệch một chút.
Bà lùi , cau mày:
— Hôm nay là sinh nhật con đúng ? À… , là tuần nhỉ? Con… sinh tháng 10, tháng 12 nhỉ?
Cô gái đáp. Chỉ mỉm , chậm rãi đặt tách xuống bàn. Làn khói bay nghi ngút, mờ che khuôn mặt.
**
Hôm , thấy một đứa trẻ vẽ vỉa hè gần tiệm đồ cổ mới mở. Đứa bé vẽ hình một cô gái mặc váy cưới trong gương, xung quanh là những khuôn mặt mắt.
Một lớn hỏi đùa:
— Con đang vẽ ai ?
Đứa trẻ ngẩng lên:
— Con . Con mơ thấy cô đêm qua. Cô … đừng để ai quên cô .
— Cô tên gì?
— Con nhớ nữa. cô miệng.
**
Tối hôm đó, ở một quán cà phê nhỏ, cô gái một , bật máy tính. Màn hình phản chiếu gương mặt cô — trong vắt, méo mó.
Cô bất động vài giây, mở một file ảnh cũ: tấm hình chụp chiếc gương Hồi Ảnh ngày xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dau-guong/chuong-10-khong-ai-nho-duoc-guong-mat-cua-co.html.]
Trong ảnh, phản chiếu là chính cô — nhưng gì đó… sai sai.
Cô zoom gương mặt phản chiếu trong hình.
Rồi cô chính màn hình webcam.
Cô thì thầm:
— Tao là bản gốc.
Khoảnh khắc đó, hình ảnh màn hình thì thầm .
Mà thẳng thành tiếng:
— Vậy… mày chắc ?
Màn hình đó tắt lịm . Tối đen.
**
Nhiều năm , ai còn nhớ rõ tên cô gái . Trong ký ức của , bạn bè, hàng xóm… chỉ còn một bóng dáng lờ mờ — một cô gái từng nội thất, sống im lặng, biến mất như từng tồn tại.
Khi ai đó hỏi:
“Bạn còn nhớ mặt cô ?”
Tất cả đều im lặng một lúc, lắc đầu:
“Kỳ lạ thật… thể hình dung nổi khuôn mặt cô .”
**
Trên con phố cũ, một tiệm bán đồ cổ đóng cửa, bảng hiệu treo lủng lẳng:
回影
Hồi Ảnh
Người , chủ tiệm là một cô gái ít , tóc dài, gương cả ngày. chẳng ai rõ cô từ đến.
Mỗi tiệm đều kể rằng…
gương trong tiệm phản chiếu ai cả.
Trên mảnh bảng hiệu gỗ vỡ, chữ tay nhòe nhoẹt bởi mưa:
“Hồi Ảnh – Có từng mặc váy cưới… và bao giờ cởi .”