Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 703

Cập nhật lúc: 2024-12-17 20:38:12
Lượt xem: 4

"Được thôi, khó có dịp ba nhân vật trong 《 Đẹp nhất thời quang》chúng ta tụ tập lại một chỗ, Phí Minh, cậu nói có phải không?" Đỗ Phương Hoa cũng tiếp chuyện, cố ý kéo Phí Minh.

"A, phải." Phí Minh bỗng lấy lại tinh thần, mọi người đều nhiệt tình như thế, anh ta chỉ có thể cùng đi với mọi người.

Lúc ăn cơm, Đường Dục đặc biệt xếp mấy nghệ sĩ bọn họ vào một bàn, để đám nghệ sĩ bọn họ ngồi bên cạnh ăn salad, nhìn đạo diễn biên kịch nhân viên công tác bên kia nhúng lẩu thịt dê.

Lục Tinh Di phải tăng cân vì vai diễn cho nên có thể cùng đám người Đường Dục ăn thật nhiều thịt, còn thường cố ý quay người qua đem miếng thịt thơm phức ăn trước mặt bọn họ.

"Thật quá đáng mà!" Đỗ Phương Hoa sít chặt đôi đũa mặt đầy oán hận, mà Cố Cửu Từ thì nghiêm túc nhìn chằm chằm Phí Minh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Phí Minh, có phải anh xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Xảy ra chuyện? Sao tôi lại không nghe nói gì hết vậy?" Đỗ Phương Hoa nhất thời dừng động tác trên tay lại, trên mặt hiện lên vẻ hơi ngạc nhiên.

Nga

Sắc mặt Phí Minh theo đó nhanh chóng trở nên âm u, nhưng quanh năm được huấn luyện quản lý biểu cảm khiến anh ta rất nhanh có thể khôi phục lại vẻ tự nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/703.html.]

"Đâu có đâu, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ, các cô nghĩ nhiều rồi."

"Đúng vậy, A Cửu, gần đây căn bản không có tin tức gì liên quan tới Phí Minh, cô có phần quá cẩn thận rồi đó."

Đỗ Phương Hoa cũng không coi là chuyện gì mở miệng, cho rằng trải qua chuyện tối qua nên Cố Cửu Từ nghĩ là mọi người trong giới giải trí đều là có nỗi khổ .

"Đối với một người nghệ sĩ mà nói, không có tin tức còn không đáng sợ sao?"

Cố Cửu Từ nhẹ mở môi, lời nói ra làm hai người đồng thời sững sờ.

Nghệ sĩ không có phút giây nào à không sống dưới ánh đèn, bởi vì khán giả chính là người quyết định sự tồn tại của họ, là cơm áo , là cha mẹ của họ mà độ chú ý chính là điều kiện tồn tại của bọn họ trong ngành công nghiệp khốc liệt này , dù là bị ca ngợi hay bị chỉ trích , đều có thể . Điều đáng sợ nhất không phải là khen hay chê, mà là sự im lặng, là khi không ai còn để ý đến họ, không có tin tức, không có sự chú ý, như bị chìm vào biển người mênh mông, vô thanh vô thức. Cuối cùng, họ trở nên vô giá trị.

Tay Phí Minh nhẹ run rẩy, nĩa ăn trong tay lập tức rơi trên đĩa, phát ra tiếng vang không nhỏ.

 

Loading...