Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 672
Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:46:01
Lượt xem: 3
Cố Cửu Từ trong lòng càng thêm nghi ngờ, chuyện này làm sao có thể?
"Tìm thấy rồi!"
Nga
Một lúc sau Hoắc gia gia thực sự tìm được một cuốn album cũ.
Hồi còn trẻ ông rất thích chụp hình, trên giá toàn là album ảnh. "Đó, nhìn đi! Ảnh con chơi cờ chéo với Minh Triệt đây này, thua khóc đến đỏ cả mũi! Bám lấy nó ăn vạ làm nũng chơi xấu đu kiểu , nhất định bắt nó phải cho con đi lại đây này ."
Hoắc gia gia hùng hồn chỉ vào "chứng cứ" với vẻ đắc ý .
Cố Cửu Từ nghiêng người nhìn qua, chỉ thấy trong ảnh, Cố Cửu Từ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, oa oa khóc lớn nhìn vào ống kính.
Còn ngồi bên cạnh cô là đại ma vương lúc còn là một cậu thiếu niên, Hoắc Minh Triệt lúc đó đã đẹp trai kinh người, toàn thân toát ra khí chất cao quý, huyền bí, khiến người ta muốn lại gần nhưng lại tự ti mà dừng lại.
Lúc ấy, anh thực sự lúng túng không biết làm thế nào, vừa lo lắng vừa đau lòng.
Trong đầu Cố Cửu Từ nổ một tiếng 'ong', đoạn kí ức đó như những mũi kim, tranh nhau hiện lên trong trí nhớ của cô...
"Hu hu hu hu... em không muốn thua Triệt ca ca, anh là người xấu !"
"Anh sai rồi, anh với Tiểu Cửu chơi lại nhé, được không?"
"Tiểu Cửu, đừng ghét anh..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/672.html.]
Tiếng khóc của tiểu nãi oa cùng vẻ mặt hoảng loạn, thất thố của thiếu niên nhanh chóng lướt qua rồi bỗng chốc trở nên u ám , sau đó tất cả lại biến mất trong đầu Cố Cửu Từ. Cô cố gắng níu giữ thứ gì đó, nhưng đầu cô lập tức đau như bị kim châm, không thể chịu nổi.
"A Từ, cháu sao vậy?"
Giọng nói quan tâm của Hoắc gia gia đã đưa Cố Cửu Từ trở về thực tại.
"Không có gì ạ, đột nhiên cháu thấy hơi đau đầu thôi, chắc là cháu bị tụt đường huyết thôi ạ."
Vì không muốn ông lo lắng, Cố Cửu Từ tùy tiện nói một câu.
"Vậy mau ăn kẹo vào đi, thật là làm gia gia lo lắng mãi."
Hoắc gia gia liền bóc một viên kẹo ra đưa cho cô, Cố Cửu Từ không còn cách nào khác đành ăn viên kẹo đó.
Nhưng chuyện vừa rồi vẫn khiến cô bàng hoàng.
"Gia gia, gia gia nói xem tại sao con lại không nhớ một chút gì về chuyện này vậy?"
"Ôi dào, chuyện này có gì mà kỳ lạ, lúc đó con mới chỉ có năm tuổi, nhỏ như vậy, chớp mắt một cái là quên, còn có thể nhớ được cái gì."
"Năm tuổi?"
Con ngươi của Cố Cửu Từ rung động dữ dội, cô nhớ rõ ràng lần đầu tiên gặp Hoắc Minh Triệt là khi đó cô đã 6 tuổi. Hơn nữa lúc ấy cô còn cảm thấy kỳ quái, tại sao anh trai này vô duyên vô cớ đối xử với cô tốt như vậy?