Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 366
Cập nhật lúc: 2024-11-18 12:51:21
Lượt xem: 2
Hứa Vận Nhi chậm rãi lên tiếng, ánh mắt u ám đầy nguy hiểm.
"Cố Cửu Từ, ngươi đã khiến ta rơi vào thảm cảnh như thế này, làm sao ta có thể để ngươi sống tốt hơn được?"
“Hắt xì! Hắt xì!”
Cố Cửu Từ hắt hơi liên tục. Cô vừa rút khăn giấy ra lau mũi, vừa phiền muộn thắc mắc:
“Quái lạ, mình cũng không có triệu chứng cảm cúm, sao gần đây cứ hắt hơi suốt ngày thế nhỉ!”
Vì hôm nay là ngày làm việc, Cố Cửu Từ sợ Đại Ma Vương lo lắng nên nhanh chóng quay trở lại Hoàng Cư. Tuy nhiên, khi về đến nơi thì Hoắc Minh Triệt lại gửi một tin nhắn, nói rằng ở tập đoàn có chuyện, tối có thể không về, bảo cô không cần chờ ăn cơm.
Cố Cửu Từ tự ăn cơm một mình, sau đó nằm trên giường tập làm quen với kịch bản mới. Tâm trạng cô khá thoải mái, chỉ trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vốn dĩ, người đang có tâm trạng tốt không phải sẽ gặp giấc mơ đẹp hay sao? Tại sao cô lại rơi vào cơn ác mộng kinh hoàng như vậy?
Trong giấc mơ, cô thấy mình ở trong một căn phòng nhỏ hẹp, bốn bức tường trắng toát không một kẽ hở, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn trần. Mọi thứ chật chội, tù túng như trong tù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/366.html.]
Cố Cửu Từ cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện mình đang nằm trong một cái hộp thủy tinh giống quan tài. Tay chân cô tất cả đều bị khóa ở trên ván giường, căn bản không thể động đậy!
Cô muốn mở miệng kêu cứu, lại phát hiện chính mình liền một tia thanh âm đều phát không ra.
Nga
“Lão đại! Anh vì cái gì muốn cứu cô ta? Cô ta căn bản không có tâm!”
“Cố Cửu Từ! Thù cô đã trả được rồi! Cô còn có cái gì không thỏa mãn? Sao cô vẫn còn chưa chịu tỉnh lại?”
Giọng nói này...như thế nào quen thuộc như vậy? Hình như là giọng nói của Diệp Khản. Tên Diệp Khản này ngay cả trong giấc mơ của mình mà cũng hung dữ như vậy. Là đang mắng cô sao? Cái gì mà chưa chịu tỉnh nha?
Cố Cửu Từ chưa kịp hiểu rõ thì cảnh vật bỗng tối đen như mực. Xung quanh hoàn toàn không thấy gì, cô hoảng loạn chạy về phía trước, cảm giác như có một mối nguy hiểm vô hình đang rình rập phía sau, càng lúc càng gần.
Đột nhiên, một tia sáng xuất hiện trước mắt. Nghĩ đó là lối thoát, cô vội vàng chạy tới. Nhưng ngay lập tức, một bóng người cao lớn hiện ra từ trong ánh sáng.
Là Hoắc Minh Triệt!
Cố Cửu Từ vui mừng khôn xiết. Nhưng khi cô định chạy tới, đôi mắt không có chút hơi ấm cùng khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm của người đàn ông khiến cô khựng lại.