Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 359
Cập nhật lúc: 2024-11-18 10:04:41
Lượt xem: 1
“Hả? Sao cô ta lại bị đánh đến mức này?”
Cố Cửu Từ ra vẻ đồng cảm, thở dài: “Haizz, chuyện này một lời khó nói hết.”
Nga
Lão Cố với khuôn mặt lạnh lùng bước vào, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt sắc như d.a.o quét qua Hứa Vận Nhi, giọng nói trầm thấp mà đầy uy lực: “Quỳ xuống cho ta!”
Âm thanh đột ngột vang lên khiến ngay cả Cố Cửu Từ cũng giật mình.
Hứa Vận Nhi không còn cách nào khác, “phịch” một tiếng, hai đầu gối cô ta mạnh mẽ đập xuống sàn đá cẩm thạch. Tô Phù Dung đứng bên cạnh thấy vậy thì đau lòng đến mức nước mắt tuôn như mưa.
Nhưng Hứa Vận Nhi chỉ ngẩng đầu, nhìn Cố Thanh Nguyên vẫn đang giữ sắc mặt lạnh tanh, không nói lời nào, chỉ im lặng rơi nước mắt, dáng vẻ còn tỏ ra oan uổng hơn cả Đậu Nga.
Cố Cửu Từ đảo mắt, khóe môi nhếch lên một cách khinh thường. Mẹ con họ ngoài việc khóc lóc thì còn chiêu trò nào khác không vậy? Nhàm chán muốn ch.ế.t.
“Khóc, khóc, khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc! Làm sai chuyện thì phải biết rút kinh nghiệm, nỗ lực sửa sai! Khóc thì có ích lợi gì chứ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/359.html.]
Giọng nói trầm thấp của Cố Thanh Nguyên vang lên, từng chữ nặng nề giáng xuống, ánh mắt đầy khó chịu, lông mày cau chặt. Từng là một quân nhân, ông ghét nhất là kiểu người khóc lóc yếu đuối, thiếu trung thực.
Hứa Vận Nhi lập tức nhận ra chiêu trò khóc lóc của mình không hiệu quả, liền vội vàng lau nước mắt, bày ra dáng vẻ kiên cường, nghiêm giọng nói:
“Dượng, ngài nhìn con lớn lên, con là người thế nào chẳng lẽ ngài còn không rõ sao? Ngài tuyệt đối đừng tin mấy lời đồn thổi nhảm nhí trên mạng! Con thực sự bị oan mà!”
Tô Phù Dung cũng nhanh chóng tiếp lời:
“Đúng vậy! Anh rể, đứa nhỏ này từ nhỏ đã vừa có đức vừa có tài, anh là người hiểu rõ nhất mà! Bây giờ Vận Nhi phải chịu oan ức lớn như vậy, anh nhất định phải đứng ra làm chủ cho con bé! Chị của em… chị của em trên trời cũng đang dõi theo đó…”
Nghe đến câu cuối cùng, ánh mắt Cố Cửu Từ chợt lạnh lẽo, lướt qua Tô Phù Dung như một lưỡi d.a.o sắc bén. Người đàn bà này, thế mà còn dám mang mẹ cô ra để tác động đến lão Cố!
Tô Phù Dung vừa dứt lời, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình. Cả người bà ta run lên vì sợ hãi. Khi ngẩng đầu lên để tìm kiếm ánh mắt ấy, bà ta lại bắt gặp ánh mắt trống rỗng, vô hồn của Cố Cửu Từ, như thể cô đang xuất thần.
Có lẽ là do quá căng thẳng, nên bà ta mới sinh ra ảo giác chăng? Cố Cửu Từ, cái đứa ngốc nghếch này, làm sao có thể dùng ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ như thế để nhìn bà ta được cơ chứ…Nhất định là ảo giác!