Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 176
Cập nhật lúc: 2024-11-06 15:15:32
Lượt xem: 8
“Không cần, dù sao cô ta cũng là chị họ của em, hơn nữa em phải cảm ơn cô ta, đã giúp em nhìn thấy rõ chân tướng từ sớm. Em sẽ tự mình xử lý, anh cứ yên tâm đi.”
Cố Cửu Từ vội vàng từ chối. Dù sao, khi nghe xong, biểu cảm trên mặt Đại ma vương rõ ràng có chút không vui vẻ.
“Được rồi được rồi, sau này có chuyện gì em sẽ nhờ anh giúp nữa, lần này đừng tức giận nhé!”
Ý chí bảo mệnh mạnh mẽ thôi thúc khiến Cố Cửu Từ nắm lấy tay Đại ma vương mà lay lay, cuối cùng cũng dỗ cho người đàn ông dịu xuống được một chút.
Chiến Anh ngồi ở ghế lái cảm thấy hàm răng đau nhức, sao mới sáng sớm mà lại phải chịu đựng cảnh "ngược đãi" cẩu độc thân vậy?
“Vậy em đi học đây, anh cũng phải làm việc cho tốt đó, kiếm tiền nuôi gia đình, biết chưa?”
Cố Cửu Từ nghiêm trang chớp đôi mắt to, dặn dò Hoắc Minh Triệt.
“Đã biết.”
Ai ngờ Đại ma vương vậy mà phá lệ trả lời lại!
Chiến Anh ngồi ở ghế lái liên c.h.ế.t lặng, chủ nhân à! Ngài thay đổi rồi! Trở nên luyến ái não!
Cố Cửu Từ vừa lòng cười, lúc này mới xoay người mở cửa bước xuống xe.
“A Từ!”
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/176.html.]
Cố Cửu Từ còn chưa kịp đứng vững thì một giọng nói quen thuộc nhưng ghê tởm vang lên.
Hứa Vận Nhi mặc một chiếc váy hoa lộng lẫy vọt tới trước mặt Cố Cửu Từ.
“Chị họ, trùng hợp như vậy?”
Cố Cửu Từ lập tức chào hỏi Hứa Vận Nhi, giả bộ vô ý mà chắn tầm mắt của cô ta, không để cô ta nhìn vào trong xe.
Cứ coi như cô ta có tự trang điểm thành một con Hoa Hồ Điệp, Hoắc Minh Triệt cũng sẽ không liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, huống chi cửa kính của chiếc Rolls-Royce là pha lê không trong suốt, che khuất toàn bộ thân ảnh của Đại ma vương.
Hứa Vận Nhi nghiêng người, nhưng chẳng nhìn thấy gì của Hoắc Minh Triệt cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe Rolls-Royce xa hoa tuyệt trần mà đi, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng ngoài mặt cô không thể để lộ ra với Cố Cửu Từ, chỉ có thể giấu cơn tức giận và nỗi tiếc nuối, mỉm cười với Cố Cửu Từ.
“Không khéo, chị đang đợi em đấy. Ngày hôm qua không phải em đã đồng ý với chị sẽ tới sân bay gặp Tưởng Ngọc Đường sao? Vì sao cuối cùng em lại không đi? Tưởng Ngọc Đường vì chờ em mà lỡ mất chuyến bay đó.”
Hứa Vận Nhi cố ý trách móc, muốn lợi dụng việc này để gây áp lực cho Cố Cửu Từ.
“Ngày hôm qua Triệt ca ca nhà chúng tôi trở về, so với anh ấy, đương nhiên Tưởng Ngọc Đường sẽ không quan trọng bằng rồi. Hơn nữa, tôi và Tưởng Ngọc Đường đã nói rõ ràng với nhau rồi, không gặp lại là chuyện đương nhiên.”
Cố Cửu Từ nói trắng ra như vậy khiến sắc mặt của Hứa Vận Nhi trong nháy mắt trắng bệch, bàn tay liên siết chặt quai đeo cặp sách.