Vừa chúc Minh vừa chìa hộp quà vào tay Hạ Vy. Tính ra là hộp quà của Minh là nhỏ nhất trong số quà ở đây, tuy nhỏ thôi chứ bên trong là chiếc váy hàng hiệu cả trăm triệu ấy. Vậy mà khi Minh tặng Hạ Vy lại dùng ánh mắt dè bỉu dành cho anh. Vừa cầm trên tay đã tỏa ra thái độ không mấy hài lòng.
-Bao năm rồi anh vẫn vậy nhỉ? Chẳng chút khấm khá nào? Bộ ba anh là nhà nước không ăn hối hộ hả.
Câu hỏi của Hạ Vy vừa dứt nụ cười trên môi Minh sượng trân. Tôi cũng thêm bức xúc dùm Minh vì không nghĩ cô ta lại thái độ kiểu đó.
-Ý em là sao?
Hạ Vy cười nhạt cầm món quà Minh tặng rồi lắc qua lắc lại nói
-Xem ra cũng không đáng giá là bao. Anh xem đám bạn em ở đây họ tặng quà xịn sò không. Đó bó hoa kia anh Hùng đôla tặng em tận 50 triệu ý. Còn anh thì…
Vừa nói Hạ Vy vừa đưa mắt nhìn sang tên cao to xăm trổ kín người với ánh mắt đầy vui vẻ và thầm ngưỡng mộ tên đó. Còn Minh anh trầm mặt hẫng và thất vọng, hai bàn tay bên dưới bóp chặt thành nắm đ.ấ.m cố gắng lắm mới giữ được cảm xúc bị Hạ Vy chà đạp khiến cho không khí buổi tiệc nhanh chóng lắng xuống vài phần, có mấy kẻ thấy hả hê, cũng có mấy người khác đứng kế bên phải nhìn Minh bằng ánh mắt khó xử, họ kéo kéo Hạ Vy nhắc khéo
-Nè mày quá đáng vậy, dù sao thì anh Minh cũng có lòng mà mày.
Hạ Vy vẫn chẳng bỏ thói kiêu ngạo, khác xa với đánh giá ban đầu tôi dành cho cô ta. Vừa bĩu môi, vừa hất luôn món quà của Minh xuống nền rồi lớn tiếng nói
-Cũng do mấy bạn nói anh ấy bây giờ có sự nghiệp, gia đình giàu có, nên mình mới cho anh ấy một vé tham gia bữa tiệc sinh nhật của mình. Thế nhưng bây giờ mọi người thấy không, anh ta giàu có cỡ nào mà áo quần mặc hàng chợ, tặng sinh nhật của mình cũng chỉ có một chiếc váy đơn giản…
Vừa nói đến đây Hạ Vy vừa đưa mắt nhìn xuống món quà của Minh đang bị cô ta quăng cho bung bét ra, vừa đúng lúc cái vật trong hộp nhỏ cũng trưng ra trước mặt tất cả khiến cho Hạ Vy và mọi người khi nhìn thấy không khỏi bất ngờ, có người còn há hốc kinh ngạc lắp bắp nói
-Cái đó…đó là chìa khóa chiếc Mercedes đó. Xe đó hiện tại có giá khoảng 10 tỷ đấy.
Vừa nghe giá xong, cả phòng liền trố mắt ra nhìn, đàn ông con trai trong phòng nhìn Minh bây giờ bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ, còn mấy người nữ họ trầm trồ phấn khích xen lẫn ganh tỵ với Hạ Vy
Về phần Hạ Vy khi biết giá trị chỉ chiếc xe thì cô ta ngay lập tức sững sờ đứng đơ như pho tượng như không thể tin được rằng Minh lại tặng cô ta món quà giá trị như thế.
Mãi một lúc sau hoàng hồn và nhận ra món quà này là dành cho mình cô ta mới chuyển nhanh sang trạng thái vui vẻ cười nói liên tục hồ hởi với Minh
-Nãy giờ em chỉ muốn giỡn xíu cho không khí vui vẻ thôi, chứ anh Minh tặng quà cho em dù quà gì em cũng thích. Cảm ơn anh Minh nha.
Vừa nói Hạ Vy vừa cười tươi muốn tét cả đến mang tai rồi khom xuống định nhặt chiếc khóa xe lên, thế nhưng cô ta vừa đưa tay chạm đến thì đột ngột đã bị Minh dùng chân đạp lên chiếc chìa khóa trước.
Mặt Minh lạnh như băng, chẳng còn chút yêu thương dành cho Hạ Vy, thay vào đó là câu nói vô cùng phũ phàng sau một lúc anh im lặng chịu đựng sỉ nhục
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-con-voi-anh-re/chuong-40.html.]
-Xin lỗi Hạ Vy, quà này bây giờ tôi không muốn tặng nữa..!
Hạ Vy sượng trân, giờ phút này nhìn Minh cô ta ngập tràn sự hối hận, có lẽ trong lòng tức tối lắm vì của đến miệng mà không ăn được.
-Sao anh không muốn tặng nửa ạ. Em em chấp nhận lấy quà của anh và chấp nhận tình cảm của anh rồi nè anh Minh.
Nghe cô ta nói mà tôi chỉ muốn xông tới tát cho cô ta một phát để bỏ thói thực dụng của mình. Lúc này không thể ngồi im được nữa. Tôi đi tới, chẳng để Minh kịp hành động tôi đã vội khom xuống cầm lấy chiếc khóa xe dưới chân Minh lên tay mình. Đứng trước mặt Hạ Vy tôi xoay xoay chìa khóa để chọc tức cô ấy rồi cười nói
-Biết sao không được tặng không? Là do không xứng đó! ^^
Hạ Vy bị tôi chọc cho, lại bị Minh phũ nên tức điên lên. Sẵn chai rượu trên bàn cô ta cầm lên vừa chửi vừa định táng luôn vào đầu tôi
-Con khốn ai cho mày dám xen vào chuyện của tao hả?
Tôi lúc này ko kịp định hình hay né tránh gì luôn do không nghĩ Hạ Vy lại manh động cỡ đó nên chỉ biết c.h.ế.t trân như pho tượng. May sau là chai rượu chỉ cách tôi 1, 2 cm thì Minh đưa tay lên chụp lấy rồi thả tự do cho chai rượu rơi tụt xuống đất.
Âm thanh của sự đổ vỡ vang lên. Một tay Minh ôm lấy người tôi, một tay anh chỉ thẳng vào mặt Hạ Vy, giọng anh lạnh lùng vang lên như sấm nổ
-Cô thôi đi. Còn dám cư xử kiểu này nữa thì tôi không để yên cho cô đâu.
Hạ Vy không nghĩ Minh lại đối xử với cô ấy tàn nhẫn thế này nên gương mặt vì lo sợ sau sự ngông cuồng kia trở nên trắng bệch. Cô ấy khóc, nước mắt rơi xuống mặt bết nhòe
-Anh Minh sao anh lại ôm cô ta mà không đứng về phía em chứ? Anh nói anh thương em mà?
-Vì cô ấy là mẹ con tôi?
-Hả? Anh…anh nói gì ?
-Tôi nói cô ấy là mẹ con tôi, nên tôi sẽ không cho phép ai động tới cô ấy!
Cả phòng sau khi nghe câu nói này của Minh thốt ra thì không khỏi tỏa ra kinh ngạc, còn Hạ Vy đứng không vững phải tựa luôn vào thành ghế sopha luôn mà không nói được lời nào nữa cả.
Minh kéo tay tôi bước ra ngoài rồi đi thẳng, còn tôi vì lời nói vừa rồi của Minh thốt lên mà kinh ngạc vô độ nhưng không khỏi không nghĩ đến là trong tim mình như có một dòng nước ấm len lỏi chảy qua làm dịu mát tâm hồn sau những bão giông.
…