CÓ CON VỚI ANH RỂ - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:28:43
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-Bây giờ mẹ con bà còn muốn làm gì tôi nữa hả, chẳng phải kết cục ngày hôm nay cũng do gia đình bà gây ra hay sao? Mẹ con bà tàn nhẫn đẩy tôi vào chuyện dỡ khóc dỡ cười, khiến cho cuộc sống mẹ con tôi rơi vào ngõ cụt. Khi tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì mẹ con bà lại âm mưu muốn giet luôn mẹ con tôi. Vậy hóa ra nếu mẹ con tôi chet thì mẹ con mấy người vui và hả dạ lắm. Còn con bà đi tù thì tôi là người có lỗi đúng không?
-Mày đừng có mà lẻo mép. Không nói nhiều mau rút đơn cho thằng Khang. Thằng Khang bình an tao sẽ tha cho mẹ con mày con đường sống?
-Nếu nó đi tù thì sao?
-Thì mẹ con mày đi chet luôn đi.
Mẹ Khang tức giận vì không thỏa hiệp được tôi nên trong một khắc bà giật luôn lấy con d.a.o trong tay chị Hằng, có lẽ là định đ.â.m cho tôi một nhát, nhưng khi thấy trước mặt bà là
đôi mắt u ám một màu đen thâm thẩm xuất hiện cùng biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt của Minh thì bà ngay lập tức đã dừng tay và buông luôn con dao
-Bà dám làm hại Ngọc dù chỉ một sợi tóc, tôi đảm bảo với bà Thằng Khang cũng sẽ c.h.ế.t mất xác ở trong tù luôn đấy?
Phía sau Minh còn có thêm vài cảnh sát nửa nên hai mẹ con chị Hằng run như cầy sấy, con d.a.o rơi tự do xuống nền kêu lên leng keng…
…
Mẹ con họ gây chuyện trước tòa án nên Minh để cho bên cảnh sát giải quyết còn anh nắm tay tôi đưa tôi ra xe chở về. Lúc ngồi yên vị trên xe, chắc chắn mình được bình an còn nhìn thấy được khung trời xanh biếc, ngửi được mùi không khí trong lành và có thể bình yên về gặp lại bé Na, lúc ấy tôi mới thở phào nhẹ nhõm để cân bằng cuộc sống
Nhìn sang Minh đang tập trung lái xe, tôi định lên tiếng cảm ơn anh vì lúc nào anh cũng kịp thời cứu tôi. Thế nhưng tôi chưa kịp mở lời thì đúng lúc ánh mắt tôi dừng lại ngay chiếc điện thoại Minh để trên hộc xe đang sáng đèn, cùng tin nhắn vừa hiển thị được gửi đến từ số được lưu là MyMy
-Hôm nay là sinh nhật của Hạ Vy, em nhắc rồi đó hy vọng lần này anh Minh không làm bọn em thất vọng!
Cổ họng tôi bất giác nghẹn lại những từ định nói đột nhiên trôi tụt xuống. Thu lại tầm mắt rồi vờ nhìn ra phía bên ngoài ngắm nhìn vạn vật vô tri lướt qua mà trong lòng không hiểu sao cứ thấy khó chịu vô cùng mặc dù hiện tại tôi với Minh chỉ như hai người bạn.
Minh ngó nhìn xuống điện thoại, tôi cảm nhận sau lưng mình anh bấm bấm tin nhắn rồi gửi đi. Sau khi tôi quay mặt nhìn sang, còn thấy cả ánh mắt anh sáng lên, đôi môi khẽ cong lộ ra nụ cười thật đẹp.
-Na bên mẹ tôi rồi, cô rảnh không đi đến chỗ này với tôi một lúc được không?
-Tôi đi theo anh có tiện không?
-Có.
Tôi gật đầu im lặng không đáp mặc cho Minh chở tôi đi đâu thì chở. Cho đến khi xe dừng lăn bánh, phía trước mặt là một cửa hàng thời trang lớn.
Lúc này tôi mới nhìn sang Minh lên tiếng hỏi
-Anh chở tôi đến đây chi vậy?
Tôi cứ nghĩ Minh đưa tôi sang đây mua đồ cho tôi mặc rồi đi tiệc sinh nhật của bạn anh như tin nhắn lúc nãy tôi đọc được, coi như cũng an ủi phần nào. Nhưng không câu trả lời của Minh lúc này lại khiến tôi khi nghe được vô cùng hụt hẫng
-Cô vào với tôi tư vấn xem giúp tôi vài mẫu váy để tôi mua tặng người quen.
Tâm trạng đang tốt đột nhiên rơi thẳng xuống vực. Mặt tôi trầm lại, chỉ gật đầu. Minh thấy vậy lập tức lo lắng hỏi tôi
-Cô sao vậy? Không được khỏe hả?
Tôi bây giờ rất muốn quát vào mặt Minh là tôi không phải không khỏe mà là đang vô cùng khó chịu. Thế nhưng cuối cùng lại không nói nên lời vì cảm thấy mình thái độ với Minh rất là vô duyên. Dù sao anh cũng đã giúp tôi quá nhiều, việc anh nhờ cũng rất bình thường, tôi có khó chịu đó là lỗi của tôi. Thế nên cuối cùng tôi lại giả vờ rằng mình đang rất nhiệt tình với Minh mà đáp lại
-Tôi hơi nhức đầu xíu thôi nhưng không sao mình vào chọn đi, tôi tư vấn cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-con-voi-anh-re/chuong-38.html.]
-Có thật là được không? Nếu như cô không khỏe tôi đưa cô về?
-Tôi nói thiệt mà!
-Ừ, vậy thì đi cùng tôi.
Minh đi trước tôi lẽo đẽo theo sau anh. Chúng tôi đi tới khu treo những mẫu váy dạ hội đắt đỏ có cái lên đến mấy trăm triệu khiến cho tôi chỉ biết trố mắt ra nhìn. Có lẽ cả đời này mấy chỗ xa hoa này tôi cũng chẳng thể một mình dám bước vào nếu như không phải hôm nay Minh đưa tôi đến.
Tôi đang đứng đưa mắt nhìn xung quanh xem những mẫu váy nơi đây thì có mấy nhân viên nhìn tôi với ánh mắt đầy tia khinh thường. Họ còn bĩu môi đánh giá tôi
-Nhìn cô ta phèn quá trời quá đất, bộ quần áo trên người chắc không đến 100k.
Một nhân viên khác cười khúc khích tiếp lời
-Lần đầu tiên shop mình có người nhà quê đến đó nha. Mau ra phục vụ người ta đi.
-Mày đi đi. Tao chắc không có diễm phúc.
-Tao hả, tao cũng như mày!!!
Hai người họ kẻ tung người hứng rồi cười hả hê làm cho tôi quê đến mức c.h.ế.t trân tại chỗ chẳng còn dám nhìn ở đâu nữa, hai tay thừa thãi bấu chặt vào nhau muốn thủng cả da tay. Càng xấu hổ tôi càng muốn rủa xả Minh. Anh ta là tên đáng chết, dẫn tôi vào đây làm gì để người ta sỉ nhục tôi vẫn ko một lời nói vào.
Cũng may kịp thời Minh đi tới, anh liếc nhìn hai nhân viên kia bằng ánh mắt lạnh như dao. Sao đó chỉ tay về phía một chiếc váy rồi lên tiếng
-Lấy cho cô ấy chiếc váy đó!
Hai nhân viên đang cười cợt, nghe Minh nói lập tức sượng trân, nụ cười tắt ngắm. Hốt hoảng cúi đầu trước Minh
-Chào anh Minh.
Minh dùng ánh mắt không hài lòng trả lời họ
-Hai cô khinh thường người của tôi không có tiền mua đồ à?
-Dạ là tụi em không có mắt nên không nhìn rõ là bạn anh Minh đây.
-Thế bây giờ các cô bán không?
-Dạ bán, bán chứ anh.
Họ vội vàng đi lấy chiếc váy trễ vai màu nude mà Minh vừa chỉ xuống đưa cho tôi.
Tôi ngước nhìn Minh, nhìn giá chiếc váy là 30 triệu mà giật mình thon thót.
-Anh…tôi không mặc đâu?
Minh gằn giọng nhìn tôi đáp
-Tôi có tiền không cần cô lo.
-Nhưng mà…
-Vào trong thử đi.