Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CÓ CON VỚI ANH RỂ - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:28:05
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưa bao giờ từ ngày sống với Khang mấy năm trời Khang chẳng mấy khi quan tâm đến tôi như thế, nhiều lúc Na khóc um lên, tôi đang dở tay bảo anh bế giúp, vậy mà Khang chỉ cầm điện thoại bấm chơi phớt lờ luôn lời tôi nói, cũng chẳng thèm giữ con luôn. Vậy mà Minh chỉ là người ngoài, còn bảo giữ con giúp để tôi đi tắm cho khỏe.

Đang miên man trong dòng ký ức chợt tiếng Minh một lần nữa đánh thức tâm trí tôi, kéo tôi về hiện thực. Thanh âm trầm thấp của Minh vang lên

-Cô đang nghĩ gì vậy? Sợ tôi bắt cóc con cô đem bán nên không dám đưa tôi à?

Tôi giật mình, nhìn thẳng vào Minh. Dáng người cao lớn dựa thẳng vào cửa vẫn nhìn chầm chầm vào tôi. Tôi hít một hơi điều chỉnh tâm trạng mình, né tránh ánh mắt anh ta, tôi khẽ cười cười đáp lại

-Sợ anh thì tôi theo anh về đây làm gì? Vậy… phiền anh bế con tôi giúp. Tôi đi tắm đây.

Nói xong tôi ngại ngùng đưa Na sang cho Minh bế, không hiểu sao Na đang ngọ nguậy thế mà Minh vừa bế con lại im bặt còn nhẽo đôi môi bé xinh lên cười. Vô thức tôi thấy Minh cũng đang cười theo.

Tôi cầm balo đi thẳng vào trong. Minh vừa kịp thốt lên nói với

-Toilet phía tay trái. Phòng cô đối diện toilet nha.

-Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.

Tôi tắm xong, Minh trả Na lại cho tôi, lúc ấy Na đã ngủ say trong vòng tay Minh rồi.

-Con bé đáng yêu lắm. À cô vào phòng ngủ sớm với con bé trước đi. Tôi đi công việc một lúc tôi về sau?

-Ừ tôi biết rồi.

Sau khi Minh đi, anh cũng khóa cửa bên ngoài. Tôi vào phòng với Na, trong không gian yên tĩnh một cảm giác man mác buồn bủa vây với tôi khiến tôi vô cùng chạnh lòng. Thật sự chưa bao giờ tôi nghĩ có một ngày mình lại rơi vào tình cảnh này, có nhà không dám về, có chồng không dám gọi, lại phải đi bấu víu vào một người lạ, mà người đó lại từng là anh rể đã từng là chồng của chị chồng tôi…

Thở dài một hơi, tôi đưa tay lên lau đi dòng nước mắt đã rơi từ khi nào trên mặt mình. Một lúc sau, cất đi những ký ức buồn đã cũ. Tôi nằm xuống ngả lưng dưới tấm nệm dày để nghỉ ngơi thì đúng lúc này ngoài cửa nhà lại có tiếng cửa mở ra.

Tôi nghĩ là Minh về nên theo phản xạ ngó ra thôi rồi giả vờ nằm ngủ như bình thường, vì thật ra tôi quá ngại để đối diện với Minh. Mãi cho đến khi có tiếng bước chân đi vào và một giọng nói phụ nữ vang lên tôi mới giật mình vội bật người ngồi dậy

-Cô là ai, sao lại ở trong nhà con trai tôi?

Tôi bối rối lại bất ngờ quá khi mà 10 giờ đêm rồi còn có người phụ nữ trung niên đến, nhìn cơ qua dì ta có nét giống Minh lắm, khí chất toát trên người lại sang trọng và quý phái, tôi đoán là mẹ Minh. Dì hỏi câu này trong tình huống bất ngờ làm cho tôi lắp bắp mãi không biết trả lời sao cho hợp lý

-Dạ…con…con…con là…là..

Tôi chưa biết trả lời sao nửa, cuống cuồng đến mức dù trong phòng có máy lạnh vẫn toát cả mồ hôi.

Dì ta bước tới, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi từ trên xuống dưới như thể đang dò xét gì đó sau đó lại lia mắt nhìn qua con gái tôi đang ngủ. Mấy giây đầu tiên dì hơi cau mày, một lúc sau tự dưng đôi môi đỏ chóe kia lộ ra một nụ cười thích thú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-con-voi-anh-re/chuong-22.html.]

-Lại còn có cả con rồi à. Ôi chu cha, giống rặc cái mẹt thằng cha mày nha con.

Tôi hơi khó hiểu với câu nói này của dì nên đưa mắt ái ngại nhìn dì ngập ngừng lên tiếng

-Dì hiểu lầm gì rồi đúng không ạ? Đây là con của con.

-Thì dì có nói nó không phải con của con đâu.

-Nhưng mà…

-Nè, nói đi, hai đứa qua lại bao lâu rồi mà có con vậy hả?

Nói đến đây, cùng biểu cảm tinh ý như thể đang nghi ngờ giữa tôi và Minh đã có chuyện xấu hổ, tôi biết dì hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Minh. Tôi thì không muốn người khác hiểu lầm mình nên đành thú thật với dì về câu chuyện của mình.

Kể xong câu chuyện của mình, dòng lệ tôi vừa kịp rơi ướt mặt. Cũng may không như tôi nghĩ dì sẽ có thành kiến và với mình. Dì tâm lý lắm, cứ ngỡ dì sẽ thái độ ghét tôi ra mặt và đùng đùng đuổi tôi đi như cái cách mà dì từng đuổi chị Hằng.

Lúc nghe chị ấy kể lại đến bây giờ tôi còn ác cảm với mẹ Minh. Vậy mà không hiểu sao trái ngược với tôi nghĩ. Dì đưa tay ôm lấy tôi bày tỏ sự đồng cảm với số phận của tôi.

Giọng dì lạc đi

-Nghe kể mà dì thương con quá, không ngờ cái gia đình của con Hằng lại sống cH.ó kiểu đó. Trước đây nè nó ở nhà với dì, nó sống giả tạo và lười biếng lắm nên dì không có ưng. Sau còn phát hiện ra nó có bầu với đứa khác nên dì tống cổ đi luôn đấy.

-Dạ chuyện này con cũng có nghe kể qua..

-Ừ, thôi con cứ ở lại đây, thằng con trai bác nhìn nó lạnh lùng vậy thôi chứ thương người lắm, nó giống bác. Phổi bò ấy mà. Với lại đàn ông ở một mình như nó cũng không ai chăm sóc, có con con nấu ăn cho nó để nó được bồi bổ nha.

-Dạ!

-Ừ mà thôi, con cho dì ngủ nhờ một đêm với hai mẹ con được chứ?

-Dạ đây cũng như nhà dì mà, hay dì nằm đây, Con với con con xuống dưới nằm ạ.

-Thôi con bé này, nằm ngủ với dì.

Tôi mỉm cười nằm nhích sát vào trong và kéo Na về phía mình để nhường cho mẹ Minh nằm phía ngoài. Hai dì cháu tâm sự với nhau rất tâm tình, dì kể tôi nhiều chuyện lắm từ chuyện hai vợ chồng dì vừa giận nhau nên dì lái xe một mình sang đây ở ké với Minh, tình cờ gặp được tôi, rồi dì kể cho tôi nghe luôn chuyện của Minh và chị Hằng. Không biết chị Hằng đã làm gì mà đến bây giờ khi nhắc đến chị Hằng mẹ Minh còn buông lời đầy ác cảm.

Hai dì cháu tâm sự một lúc, vừa định đi ngủ thì một lần nữa chúng tôi nghe được tiếng mở cửa. Lần này chưa kịp nghĩ Minh đã về thì tiếng giày gót nhọn dẫm liên tục lên nền nhà cốp cốp.

Tôi và mẹ Minh vội vàng bật dậy rồi đi ra. Tôi vừa kịp đóng cửa phòng ngủ để cho Na yên giấc. Khi bước ra đến ngoài, tôi không khỏi bất ngờ tột độ khi mà chị Hằng giờ này lại dẫn theo một người đàn ông cao to bận trợn, trên người đầy vết xăm hung hăng đến đây.

Loading...