CÓ CON VỚI ANH RỂ - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:28:03
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tên tài xế chần chừ một lúc, có lẽ do số tiền 100 triệu quá nhiều cám dỗ, lại có thể chưa biết được âm mưu của Khang nên cuối cùng tên tài xế hắn cũng gật đầu đồng ý với tôi.
Cũng đúng như tôi dự đoán thì khoảng tầm 15 phút sau Khang lại gọi. Anh ta hối thúc thì phải tôi thấy tài xế bị quát đến mất bình tĩnh mãi mới lắp bắp nói dối lý do.
Xe đi khoảng nửa tiếng mới đến chỗ Minh hẹn tôi, không hiểu sao khi biết người nhắn tin cho tôi là Minh tôi lại hoàn toàn yên tâm vì thế mà trên đường đi chỉ còn sợ Khang đuổi kịp tôi thôi.
Nói là giữ lời trước khi xuống xe tôi chuyển ngau cho tài xế 100 triệu như đã hứa, cái giá hơi chát nhưng để giữ mạng tôi cũng không hề tiếc nuối.
Ngay điểm hẹn một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đã đậu sẵn ở đó. Tôi và Na bước xuống, xe cộ nơi ngã 4 đông nghẹt. Tôi đảo mắt nhìn quanh bốn phía và đang định gọi cho số điện thoại đó thì người trên chiếc xe 4 chỗ mở cửa bước xuống. Đúng là Minh. Anh ta đưa tay ra hiệu cho tôi đi tới. Sau khi tôi và Na yên vị trên ghế ngồi. Anh ta không nói không rằng nhanh chóng lái xe rời đi.
Không biết Minh đưa tôi đi đâu. Cũng không đoán được mục đích anh ta là gì. Trên xe không khí bỗng dưng bí bách và ngột ngạt vô cùng vì bao nhiêu thắc mắc trong lòng không được giải đáp. Thế nên khi xe chạy được một đoạn khá xa. Tôi mới đánh liều nghiêng sườn mặt nhìn sang Minh lên tiếng hỏi
-Anh muốn đưa mẹ con tôi đi đâu vậy hả!
Minh nghe xong câu hỏi của tôi lập tức cho bánh xe lăn chậm lại. Anh vừa lái vừa quay sang nhìn tôi. Nhưng chỉ một giây sau là hướng mắt lại nhìn thẳng về phía trước tiếp tục lái xe. Vừa lái vừa nhấn mạnh câu trả lời
-Đưa đến một nơi cho mẹ con cô được an toàn…
Minh thốt ra câu này, không hiểu sao trong lòng tôi như có một dòng nước ấm đang len lỏi chảy qua, đan xen đó có cả sự tổn thương không hề nhỏ.
Một người bình thường lại muốn mẹ con tôi được an toàn. Còn người đầu ấp tay gối tôi xem như người thương thì ngược lại lại muốn hại chet… mẹ con tôi!
-Cảm ơn anh. Nhưng chuyện anh cứu tôi là sao có thể nói rõ cho tôi biết hay không? Vì sao anh biết được âm mưu của Khang?
-Vì Khang và tôi đang cùng nhau mở công ty riêng. Nói dễ hiểu hơn là Khang bỏ vốn xây dựng, còn tôi là người tạo ra công việc cũng như đem hợp đồng về cho công ty đó.
-Nhưng chẳng phải anh và chị Hằng đã không còn ở với nhau. Tôi nghĩ anh cũng sẽ không còn liên quan đến gia đình ấy nữa chứ?
-Tình cảm là tình cảm, còn trong việc làm ăn cứ có lợi nhuận thì hợp tác thôi. Cô không phải thắc mắc nhiều đâu!
-Có thắc mắc chứ? Nếu như anh nói thì tôi là vợ Khang. Anh giúp tôi chắc cũng thấy có lợi ích gì đó anh mới giúp. Đúng không?
Nghe đến đây đột nhiên đôi mày Minh cau lại một lúc, sau đó thì anh phì cười hỏi lại tôi
-Cô nghĩ cô có lợi ích gì để tôi phải giúp cô?
Tôi hơi ngượng với câu hỏi này nên vô tình gương mặt cũng đỏ ửng lên. Quả thật với điều kiện như Minh tôi từng nghe chị Hằng kể thì với với anh ta tôi chẳng có lợi lộc gì để anh ta phải giúp tôi cả.
-Thì không có. Nhưng biết đâu anh moi được gì từ Khang thì sao?
-Thôi bớt đa nghi lại đi cô nương ơi. Tại vì trước đây tôi đã từng gặp cô khi tôi về ra mắt nhà Hằng. Chứng kiến gia đình họ đối xử không tốt với cô, bây giờ vô tình nghe được không biết vì lý do gì Khang nó lại muốn bán mẹ con cô cho bọn buôn người nên tôi muốn cứu cô thôi. Sao cô hay đa nghi quá.
-Có thật là chỉ vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-con-voi-anh-re/chuong-21.html.]
-Vậy cô còn muốn sao nữa hả?
-À không. Cảm ơn anh.
Tôi im lặng không nói gì nữa, Minh cũng tập trung lái xe. Bế Na trên tay, mọi khúc mắc đã được tháo gỡ. Tôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm và trút đi được gánh nặng trong lòng. Nhưng bình yên chẳng được mấy phút thì mẹ con Khang lại thay phiên nhau gọi cho tôi dồn dập. Tôi không bắt máy vì biết rõ họ cũng chỉ chửi tôi thôi. Cuộc gọi nhỡ lên đến mấy chục. Rất nhiều tin nhắn vang lên inh ỏi. Ban đầu có lẽ Khang còn kìm chế được nên phần tin nhắn với giọng điệu còn nhẹ nhàng
-Em và con đang ở đâu vậy? Sao không đến công ty. Anh đang chờ.
-Ngọc em đang đi đâu, anh gọi không bắt máy vậy hả?
-Ngọc, trả lời.
Khi tôi vẫn không hồi đáp, Khang bắt đầu mất dần kiên nhẫn
-Tao hỏi mày đi đâu rồi hả?
-Mày quay về nhanh cho tao. Đừng để tao nóng?
-Con ch..ó, mày về không hả?
Chỉ cách một màn hình, dù là tin nhắn, tôi vẫn cảm nhận được thanh âm lạnh lẽo đằng đằng sát khí của Khang đang nghiến răng nghiến lợi vang lên. Cả người tôi tự động phát run lông tay không tự chủ được nên cứ dựng đứng.
Ngồi bên cạnh, biết tôi bị làm phiền liên tục. Minh nhịn không được bèn quay sang lên tiếng bảo tôi
Giọng Minh thật trầm và ấm
-Bẻ sim bỏ đi. Dù sao thời gian này cô không nên dùng số đó nữa. Ổn định chỗ ở tôi mua cho cô cái sim khác.
-Vâng.
Minh nói có lý nên tôi bắt đầu tháo sim ra bỏ. Trước khi tắt sim tôi không quên bồi cho Khang một tin nhắn
-Thằng khốn. Nghiệp sẽ quật chet me con nhà mày…
Minh đưa tôi đến một khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Nhìn sơ qua tôi có thể hình dung ra nơi này là nơi ở của những người có thu nhập rất cao mới đủ điều kiện để sống.
-Đi thôi!
Minh lên tiếng gọi, tôi lật đật thu lại ánh mắt rồi đi theo Minh. Anh ta phụ tôi xách balo của tôi còn tôi bế Na. Lên đến căn chung cư của anh ta, mở cửa đi vào, bên trong nội thất càng khiến tôi cực kỳ choáng ngợp. Tuy đơn giản nhưng toàn là những vật dụng có giá trị.
-Đưa em bé đi tôi bế cho. Cô đi cất đồ rồi tắm đi cho khỏe?
Tôi nghe câu này bất giác không hiểu sao cảm thấy cảm động rất nhiều. Tôi nhìn anh ta