CÓ CON VỚI ANH RỂ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:27:19
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi vào nhà nhìn đống thức ăn và bia rượu trên bàn cùng với lời giải thích của Khang rằng bạn anh ghé đột xuất nên anh không thể không tiếp. Dù trong lòng lúc ấy rất khó chịu thế nhưng vì nhà có khách nên tôi cũng đành bỏ qua rồi cùng Khang tiếp bạn anh đến chiều. Hôm đó không hiểu sao tôi chỉ uống mỗi một ly rượu do bạn Khang mời thế mà tôi đã say bí tỉ rồi ngủ đến tận hôm sau mới dậy.
Sau lần đó thì công ty của Khang có nhận một công trình ở xa, tận ngoài Đà Lạt, và Khang được bổ lên phó giám đốc dự án thế nên anh cũng phải đi theo công trình để giám sát thợ làm. Cho nên chuyện đi khám sức khỏe của vợ chồng tôi cũng tạm thời gác lại.
Khang đi công tác, tôi ở nhà tiếp tục đi làm và quán xuyến nhà cửa. Mẹ chồng và ba chồng vẫn tiếp tục rượu chè cờ b.ạ.c thế nhưng vì tôi vẫn lo cho họ hằng ngày nên họ vẫn đối xử với tôi rất tử tế và chưa một câu xúc phạm hay chửi bới nào nặng lời dành cho tôi. Mãi cho đến một tháng sau đó.
Cơ thể tôi nhiều lần xuất hiện cảm giác khó chịu, nhất là khi ngửi thấy mùi cá, thịt là tôi lại buồn nôn. Có hôm đang làm trong công ty tôi bị chóng mặt ngất xỉu được đồng nghiệp đưa vào viện truyền nước. Lúc bác sĩ thăm khám, họ mới nói cho tôi biết tôi đã mang thai được 4 tuần.
Nghe được tin mình có thai, tôi vui lắm, vui đến mức vừa cười vừa khóc, hai bàn tay mãi đặt lên bụng mình để cảm nhận điều thiêng liêng mà ông trời đã dành cho mình. Thế nhưng khi tôi thông báo cho ba mẹ chồng thì chỉ nhận lại được cái gật đầu rỗng tuếch. Còn chồng tôi, lúc gọi video nói với anh anh cũng cười, cũng tỏ ra vui mừng. Nhưng không hiểu sao tôi lại một lần nữa cảm nhận anh không thật sự vui nhưng những gì tôi đã nghĩ…
Tôi mang thai đến tháng thứ 3 thì phải nghỉ làm do tôi bị nghén nặng chẳng thể đi làm nổi, và Khang cũng phải chuyển công tác về gần nhà để chăm sóc tôi. Từ đây mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng chẳng có ngày nào là không gây gỗ.
-Nó làm như trên đời này mỗi nó là mang thai. Suốt ngày nằm lì ra đó bắt thằng Khang cung phụng. Chẳng giúp đỡ cái gia đình này được gì? Toàn ăn rồi báo đời báo kiếp.
Tiếng mẹ chồng tôi cằn nhằn kể với chị gái của Khang, bà lớn tiếng oang oang đến nỗi tôi dù nằm tận trong phòng vẫn nghe rõ mồn một. Đây là lần đầu tiên mẹ chồng tỏ rõ thái độ khiến tôi cực kỳ sốc, chưa kịp hết bất ngờ thì chị chồng lại tiếp lời
-Nếu nó đã không đi làm thì mẹ cũng đừng nấu cho nó ăn. Còn muốn ăn thì mẹ kêu nó ói tiền ra. Mấy năm nay nó đi làm không lẽ không để dành được một khoảng riêng sao? Mẹ cứ tính tiền với nó chứ mắc mớ gì phải làm công không?
-Ờ con nói đúng ha! Để mẹ tính xem, người ta đi làm giúp việc bây giờ cũng 5 triệu một tháng rồi. Còn mẹ sẽ lấy nó 10 triệu, vì còn phải tính tiền chợ mỗi ngày nữa chứ?
-Mẹ cứ tính như vậy? Nó không chịu cũng phải chịu thôi.
-Ha ha ha…
Hai mẹ con họ bàn tính với nhau rồi cười ha hả, đâu biết trong phòng bây giờ tôi uất ức đến phát khóc. Chuyện đưa tiền cho mẹ, tiền chợ suốt từ khi về nhà này đến giờ tôi có bỏ mẹ tháng nào đâu, tôi lo từ A đến Á còn cho mẹ cả tiền tiêu vặt, thế mà tôi chỉ mới nằm mấy hôm, chưa kịp đưa tiền là mẹ đã lộ rõ thái độ rồi. Quá đáng hơn nửa khi tôi đang mang trong người cốt nhục của con cháu nhà họ thì họ lại nhẫn tâm rủa tôi là báo đời báo kiếp…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-con-voi-anh-re/chuong-2.html.]
Không nhịn nổi, tôi lập tức bước xuống giường, sau đó đi nhẹ nhàng ra phía ngoài. Đứng đối diện mẹ chồng và chị chồng với đôi mắt sưng húp và khuôn mặt ướt nhèm nước mắt. Tôi nghẹn giọng nói
-Nếu mẹ và chị cảm thấy việc con mang thai mà gây phiền hà cho gia đình mình, mẹ phải cực khổ để chăm sóc cho em. Thì hôm nay sẵn có chị hai ở đây, con xin phép mẹ cho hai vợ chồng con ra ở riêng ạ.
Tôi vừa dứt lời, thì bên ngoài vừa đúng lúc ba chồng tôi đi nhậu về đến, với cái giọng say mèm chưa tỏ rõ tường tận mọi chuyện chỉ mới nghe tôi nói ông đã vội trừng mắt, đập bàn rồi chỉ tay thẳng vào mặt tôi mà quát lên
-Mất dạy, ai cho mày cái quyền mà đòi ra riêng hả? Tao nói cho mày biết, đã là con dâu nhà này rồi thì phải báo hiếu cung phụng cho cái gia đình này mày hiểu chưa. Không có ra riêng ra dô gì hết…
Ba chồng quát tôi xong thì lại tới mẹ chồng hùa vào
-Ba mày nói đúng rồi đó. Mày đừng có mà láo? Thằng Khang nó cũng không bao giờ bỏ ba mẹ nó mà đi theo mày đâu?
Tôi đứng nhìn một nhà của họ, nhìn ánh mắt và cái thái độ chẳng chút thân thiện dành cho mình, vô thức trái tim tôi như ai đó cầm d.a.o cứa mạnh vào. Vừa đau, vừa nghẹn ngào, vừa căm phẫn khi mà nhận ra sau sự việc, cái tôi gọi là gia đình lại đối xử với tôi thật nhẫn tâm…
Biết mình cãi cũng không lại họ, nên tôi đành im lặng đưa tay lau đi nước mắt rồi trở về phòng đóng cửa lại, bỏ mặt sau lưng là những tiếng chửi rủa và những cái liếc mắt ghét bỏ dành cho mình. Cứ thế tôi nằm trong phòng ôm một bụng ấm ức đợi đến tối muộn Khang về và kể cặn kẽ cho anh nghe.
Ngỡ rằng Khang sẽ bênh vực mình, chí ít sẽ an ủi tôi. Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, khi tôi kể xong, chỉ nhận được được câu trả lời cộc lốc từ anh
-Thôi thôi em câm mẹ cái miệng em lại đi. Đã đi làm mệt thì chớ về nhà còn nghe em càm ràm. Mẹ cũng nói đúng đấy. Em nằm ình ra đó bắt mẹ cung phụng thì phải biết điều trả tiền cho mẹ đi chứ còn nói gì nữa.
Tôi sững người, đưa mắt nhìn Khang, thất vọng quá nhiều khi nghe được câu trả lời này của anh…Đúng là mẹ con một ruột. Dù tôi có nói gì đi nữa họ cũng cho là tôi sai. Nên tôi không ngần ngại mà trả lời thẳng với Khang luôn.
-Được, nếu anh thấy mẹ anh đúng thì tháng này anh làm bao nhiêu thì tự bỏ tiền ra mà trả lương cho mẹ anh đi. Nói gì thì em đang mang thai cũng là con anh đó.
Tôi vừa dứt lời, đã nghe được Khang lên tiếng