CÔ CON GÁI MẤT TRÍ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-04-26 16:26:14
Lượt xem: 10,255
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhún vai:
“Đó là hồi còn ngu ngốc chưa hiểu chuyện! Bố mẹ không thương mình thì chẳng đáng để mình luyến tiếc.”
Tôi hào hứng kể với anh ấy chuyện mình muốn thi nghệ thuật.
Ánh mắt Trạm Hành trầm xuống, sâu thẳm nhìn tôi:
“Em biết vì sao hồi nhỏ anh chỉ thích chơi với em thôi không?”
Tôi lắc đầu.
“Khi đó, bố mẹ anh vừa mất, ngày nào anh cũng ngồi lì một mình.”
“Chỉ có em, líu lo chạy đến bên anh, nhất quyết hát hết mấy bài em học ở mẫu giáo cho anh nghe.”
“Lúc đầu anh thấy em ồn ào phiền phức, nhưng sau đó lại nhận ra — giọng hát của em giống như có thể chữa lành mọi vết thương.”
Về đến nhà, bố tôi lập tức ra lệnh:
“Đi xin lỗi Tiểu Thúy đi!”
“Tại sao?”
“Con đánh người, thì phải nhận lỗi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta:
“Vậy bố đánh con trước, sao không xin lỗi con đi?”
“Vô phép! Làm gì có con cái nào dám bắt bố mẹ xin lỗi?”
Tôi khẽ nhếch môi cười lạnh.
Bố tôi luôn cho rằng mình nắm quyền tuyệt đối, rằng tôi phải phục tùng vô điều kiện.
Như lần tôi dị ứng với cá, ông ta vẫn bắt ép tôi ăn cho bằng được, mặc cho tôi nổi mẩn đỏ khắp người.
Như lần tôi thích ca hát, ông ta thẳng tay xé nát cuốn sổ lời bài hát mà tôi chép đến tận đêm khuya.
Suy cho cùng, cũng chỉ vì cái sĩ diện rẻ tiền “tôi là nhất” của ông ta mà thôi.
Sau khi đọc lại những cuốn nhật ký, tôi đã nghĩ rất nhiều.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tại sao rõ ràng biết bố mẹ đối xử bất công, mà tôi vẫn không dám phản kháng?
Tại sao trong sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn ngây thơ hy vọng được họ thương yêu?
Giờ tôi hiểu rồi.
Tôi giống như một chú voi con bị xích từ bé, lớn lên quen với sợi xích vô hình đó, đến mức quên mất rằng mình có thể vùng ra.
Có lẽ, mất trí nhớ chính là món quà ông trời ban cho tôi.
Để tôi quên đi sự cam chịu đáng thương kia.
Để tôi cố gắng trở thành một cô gái dám ngẩng đầu, dám dũng cảm đối mặt với thế giới.
Trạm Hành nghe theo gợi ý của cô Lâm, lặng lẽ mời những giáo viên thanh nhạc giỏi nhất về dạy kèm cho tôi.
Song song đó, tôi cũng siết chặt việc học ngoại ngữ và các môn văn hóa.
Ngày nào tôi cũng ra khỏi nhà từ sớm, về nhà lúc tối muộn.
Bố mẹ tôi bắt đầu có ý kiến.
Nhưng điểm thi tháng của tôi cứ từ từ đi lên, khiến họ không thể nói thêm lời nào.
Lúc này, Hà Tiểu Thúy mới bắt đầu thấy bất an.
Thành tích học tập của cô ta vốn chỉ bình thường.
Ban đầu, cô ta cũng định như đám bạn cùng lớp — sau khi tốt nghiệp thì bay ra nước ngoài.
Nhưng bố tôi dự định để cô ta thi vào một trường âm nhạc trong nước — nghe nói là di nguyện của bố ruột cô ta.
Ông ấy không muốn con gái mình chạy theo đám người ngoại quốc, chỉ mong cô ta an phận làm cô giáo.
Vì đó là nguyện vọng của chiến hữu, nên đương nhiên bố tôi đâu dám trái lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/co-con-gai-mat-tri/chuong-6.html.]
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy cái tính cố chấp của bố tôi cũng có mặt tốt.
Để nâng thành tích của Hà Tiểu Thúy, bố mẹ tốn không ít công sức.
Tôi chỉ đứng ngoài nhìn, lạnh nhạt như người ngoài cuộc.
Dù Hà Tiểu Thúy không ngừng khiêu khích, khoe khoang rằng bố tôi đã đặc biệt mời thầy dạy kèm Toán Lý Hóa về tận nhà cho cô ta.
Mẹ tôi cũng giảm bớt tiệc tùng, ân cần chỉ đạo người làm nấu đủ loại đồ bổ.
Hôm ấy, khi mẹ bê bát tổ yến vào phòng, tôi đang vùi đầu ôn tiếng Anh.
“Đồng Đồng, dạo này con không nói chuyện với bố, chẳng lẽ còn giận chuyện cái bạt tai hôm trước à?”
“Bố con ấy mà, hồi nhỏ cũng bị ông nội nghiêm khắc dạy dỗ đấy. Bố chỉ là sợ con hư, nên mới nghiêm một chút thôi.”
Thật vậy sao?
Bố tôi sợ tôi hư?
Nếu thực sự quan tâm, sao ông ta chưa từng chủ động mời gia sư cho tôi?
Nếu thật sự thương tôi, vậy khi tôi thi trượt, sao ông chỉ lo giữ thể diện làm bố, mà không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi?
Tôi hờ hững đáp:
“Con biết rồi. Bây giờ con phải ôn bài, mẹ ra ngoài được không?”
Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã, đặt bát tổ yến xuống rồi rời đi.
Trước khi đóng cửa, từ phòng bên kia vọng ra tiếng Hà Tiểu Thúy nũng nịu:
“Thím ơi, thím đối xử với cháu tốt quá, thím đúng là người mẹ tuyệt vời nhất thế giới.”
Lại trò chia rẽ tình cảm?
Thật là trẻ con.
Tôi cười nhạt, lắc đầu.
Tình thương phải lượm nhặt từ lời khen của người ngoài — tôi không cần.
Cô Lâm hỏi tôi:
“Thư Đồng, trường mình sắp tổ chức biểu diễn nghệ thuật mừng kỷ niệm ngày thành lập trường, em có muốn tham gia không?”
Trường tôi là trường quốc tế.
Hầu hết học sinh đều chuẩn bị cho việc du học.
Trước kia, thành tích văn hóa của tôi không tốt, bố tôi cũng định tiện tay ném tôi ra nước ngoài cho khỏi mất mặt.
Cô Lâm nói, nếu tôi giành được giải thưởng, không chỉ giúp tôi tự tin hơn mà còn có thể giúp ích lớn khi nộp hồ sơ vào các học viện âm nhạc nước ngoài.
Mà Trạm Hành thì cực kỳ lợi hại.
Anh ấy liên hệ cả một nhóm bạn chơi ban nhạc ở nước ngoài, còn mạnh tay chi tiền mời họ bay sang, với mục tiêu duy nhất — giúp tôi luyện tập.
Ban ngày tôi học ở trường.
Tối đến, tôi tới biệt thự của Trạm Hành gặp mọi người.
Bọn họ dạy tôi rằng: cảm xúc quan trọng hơn cả kỹ thuật.
Ở cạnh những người cùng chí hướng, nụ cười trên môi tôi ngày càng tỏa sáng.
Đêm đó, tôi vui đến mức quên cả giờ giấc.
Bố tôi xông vào biệt thự, mặt đen như đáy nồi, sau lưng còn dắt theo Hà Tiểu Thúy.
Chắc chắn là cô ta lén bám theo tôi rồi mách lẻo.
Bố tôi giận dữ rống lên:
“Giữa đêm hôm khuya khoắt, tại sao lại tụ tập với đám tây lông không ra gì thế này?”
Buồn cười thật!