Sau khi Trình Cẩn Lan nhà hàng, Trình Cẩn Xuyên buông K , K ngờ thả, định chạy trốn thì Thiệu Thành Trạch, đang xử lý mũi, chặn phía , hai vốn đối đầu , khoảnh khắc trở nên ăn ý.
Anh K xem như hiểu, ngay cả khi họ đè , bây giờ cũng thể chạy thoát, cả hai đều cao hơn một mét tám, một ở phía , một ở phía , chẳng khác gì con gà con, ngoài việc dựa tường thở dốc, thể gì khác.
Trình Cẩn Xuyên châm một điếu t.h.u.ố.c, ngậm môi, "Nói , tranh thủ lúc còn đang chuyện t.ử tế, ai là chỉ đạo việc ?"
Anh K lau mồ hôi mặt, " thực sự , cũng đấy, những nghề như chúng đều trung gian, chỉ phụ trách nhận việc và nhận tiền từ trung gian, trả giá cao, chỉ để theo dõi con gái của cô hai Trình thôi.”
Nghe câu , khuôn mặt hai đàn ông đồng thời lạnh .
"Người trung gian là ai?" Thiệu Thành Trạch gay gắt hỏi.
Đến bước , cũng chẳng còn gì để giấu giếm, K thành thật , " chỉ tên là Đại Mãnh, chắc chắn tên thật, mỗi giao việc cho , đều gửi tin nhắn, điện thoại cũng cố định.”
Thiệu Thành Trạch thấy cái tên , mi tâm khẽ động.
Mỗi bước mỗi xa
Trình Cẩn Xuyên nhận điều đó, K bên cũng thể hỏi thêm thông tin hữu ích nào nữa, liền vẫy tay gọi tài xế đến đưa đến đồn cảnh sát.
"Anh quen Đại Mãnh?" Trình Cẩn Xuyên hỏi.
"Đã từng giao thiệp một .”
Lông mày Trình Cẩn Xuyên nhíu thành một nút thắt, nghiến răng hằn học , "Chẳng lẽ là chính nhà họ Thiệu các chỉ đạo tên Đại Mãnh đó chụp ảnh? Anh còn ở đây giả với .”
"Không .” Thiệu Thành Trạch khẳng định.
"Sao ? Chuyện thâm độc nào mà nhà .”
Thiệu Thành Trạch đáp, "Đại Mãnh và nhà họ Thiệu xích mích, ngay cả khi nhà họ Thiệu dùng , cũng sẽ dùng Đại Mãnh.”
Trình Cẩn Xuyên khịt mũi một tiếng, "Nhà đúng là nhiều ưa thật.”
" sẽ điều tra Đại Mãnh.”
"Không cần .”
Thiệu Thành Trạch vẻ mặt nghiêm nghị, "Tổng giám đốc Trình, chuyện liên quan đến Tiểu Lợi Kỳ, chúng cần giận dỗi trong chuyện , càng sớm tóm kẻ càng .”
Trình Cẩn Xuyên hừ lạnh một tiếng, coi như ngầm đồng ý, "Sáng mai nếu điều tra gì, thì đừng nhúng tay chuyện nữa.” Anh xong lời bỏ .
Thiệu Thành Trạch vứt khăn giấy dính m.á.u thùng rác, trong con ngươi ẩn chứa vẻ tàn độc, lấy điện thoại , bấm một gọi .
Buổi tối, Trình Lợi Kỳ ăn một miếng bánh kem lớn, cảm thấy bụng căng, hơn chín giờ mà cô bé vẫn buồn ngủ, thì đang tắm, cô bé tấm t.h.ả.m trong phòng khách chơi xếp hình, điện thoại ghế sofa rung lên, Trình Lợi Kỳ dậy chạy tới, định mang điện thoại đưa cho , cô bé thấy một dãy quen thuộc màn hình, đôi mắt cong lên như trăng khuyết, cô bé nhấn nút .
"Bố, bố gọi điện thoại cho , con nhận ạ! Con thấy là ngay là bố.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuyen-ve-bo-toi-la-ke-thu-khong-doi-troi-chung-cua-me-toi/chuong-41.html.]
Đối với Trình Lợi Kỳ bây giờ, Thiệu Thành Trạch giống như một bạn lớn mới quen, cô bé bắt đầu tò mò về , và cũng dễ dàng chấp nhận , nhưng hiện tại chiếm quá nhiều vị trí trong lòng cô bé, gặp thì quá nhớ, nhưng gặp thì vui.
Thiệu Thành Trạch thấy giọng trong trẻo của cô bé, nét lạnh lùng mặt dịu , "Tiểu Lợi Kỳ đang gì , vẫn ngủ?"
Trình Lợi Kỳ vỗ vỗ cái bụng nhỏ của , "Tối nay con ăn nhiều quá, bụng căng nên ngủ , con đang chơi xếp hình ạ.”
"Xếp hình gì ?"
"Một lâu đài to đùng và một thảo nguyên rộng lớn ạ. bố xem ? Con thể gọi video cho bố.” Trình Lợi Kỳ chia sẻ thành quả của với bố.
"Bố đương nhiên xem , bố cúp điện thoại , gọi video cho con, ?"
"Được ạ.” Trình Lợi Kỳ vui vẻ gật đầu.
Ngay khi cuộc gọi video kết nối, Trình Lợi Kỳ vui vẻ vẫy tay chào màn hình, cô bé thấy sống mũi đỏ ửng của bố, cô bé ghé sát màn hình để xem, "Bố ơi, mũi bố ?"
Khóe mắt Thiệu Thành Trạch khi chườm lạnh còn rõ lắm, nhưng chỗ mũi va chạm mạnh, ước tính mất một hai ngày mới xẹp xuống , trả lời Trình Lợi Kỳ, "Bố vô tình đụng trúng.”
Trình Lợi Kỳ lo lắng, "Bố đau ạ? Con phù phù cho bố nhé, phù phù là đau nữa.”
Nói cô bé khẽ thổi hai màn hình điện thoại, "Còn đau bố?"
Lòng Thiệu Thành Trạch mềm nhũn, "Tiểu Lợi Kỳ thổi xong, bố thấy đỡ hơn nhiều , bây giờ đau chút nào nữa.”
Trình Lợi Kỳ cảm thấy kỳ lạ, "Sao bố đụng trúng mũi ạ?” Cô bé thì đụng trúng chân, đụng trúng đầu, nhưng bao giờ đụng trúng mũi cả.
Thiệu Thành Trạch ho nhẹ một tiếng, gượng gạo chuyển đề tài, "Mẹ ? Mẹ đang gì ? bố chút chuyện với .”
"Mẹ đang tắm ạ.”
Trình Lợi Kỳ chợt lóe lên một ý tưởng, cô bé gọi Thiệu Thành Trạch bằng một giọng thật nhỏ, "Bố.”
"Ừm, ? bố đây.”
Cô bé nhỏ như , Thiệu Thành Trạch nghĩ cô bé bí mật gì với .
Trình Lợi Kỳ dùng ngón tay chạm sống mũi đỏ ửng màn hình, "Bố, bố đang dùng khổ nhục kế ? Cố ý đụng trúng mũi để xót đúng ?"
Ông ngoại khi dỗ dành bà ngoài, bà ngoại ông ngoại dỗ, ông ngoại bèn gọt táo đứt tay, chảy m.á.u, cố tình qua mặt bà ngoại, bà ngoại thấy thế lập tức xót chịu nổi.
Cậu cả , ông ngoại chính là dùng khổ nhục kế.
Vậy nên, bố cũng giống ông ngoại, đang dùng khổ nhục kế ? Nếu thì một lớn như bố thể đụng trúng mũi chứ.
Thiệu Thành Trạch đôi mắt chân thành của con gái, thốt một lời.