Chuyện Về Bố Tôi Là Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Mẹ Tôi - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-12-26 04:18:26
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồng t.ử của Thiệu Thành Trạch chợt chấn động, điều gì đó va chạm mạnh mẽ đến mức như xẹt tia lửa điện, nắm bắt nhưng thể nắm , tay đưa về phía điếu t.h.u.ố.c bên cạnh, nhanh ch.óng dời , cổ họng như nghẹn bởi tảng đá ngàn cân, một lúc lâu mới thể mở lời, “Vậy… bố của con là ai?”

Lông mi thật dài của Trình Lợi Kỳ rủ xuống, che cảm xúc trong mắt, cô bé vui, chú rốt cuộc là bố của , tại chú bắt gọi khác là bố, còn hỏi bố là ai, cũng bố là ai mà.

Cô bé đột nhiên chuyện với chú nữa, Trình Lợi Kỳ bĩu đôi môi nhỏ, “Con cúp điện thoại đây, con cũng bận lắm, con bài tập, luyện đàn, còn gọi điện cho Thẩm Sơ Thất nữa, nên thời gian trả lời câu hỏi của chú.”

Trình Lợi Kỳ xong liền ấn cúp máy, một , ấn thêm hai nữa, cô bé đặt điện thoại xuống bàn ăn, úp mặt xuống bàn ăn, hai chân nhỏ đung đưa qua trong trung, càng nghĩ càng thấy tủi .

Sao chú như chứ, dì Thẩm nhận Thẩm Sơ Thất, cô bé gọi điện cho chú hai , chú cũng giống bố của Vân Khởi, bố cô bé , nếu là , cô bé cũng thèm gọi chú là bố. Cô bé cả, út, ông ngoại, bố Thi, cô bé nhiều thể kể chuyện cho cô bé như , cô bé thèm chuyện của chú , cô bé một chút cũng thích Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, cô bé thích là Bạch Tuyết và bảy chú lùn cơ.

Thiệu Thành Trạch màn hình điện thoại cúp, đại não trống rỗng một giây, đó dậy cầm chìa khóa xe bàn, sải bước khỏi văn phòng, Nguyên Trọng Chu bên ngoài cửa định gõ cửa, từ trong xông cho giật , trời ơi, cái tư thế , ai mà cản đường chắc chắn sẽ gặp thần g.i.ế.c thần, gặp phật g.i.ế.c phật mất, vẫn còn như thông minh, né tránh nhanh mà nhường đường.

“Cậu đấy?” Nguyên Trọng Chu hét lên hỏi, sợ hỏi chậm, giọng đuổi kịp bước chân của .

Thiệu Thành Trạch chỉ đáp một câu “Có việc.” bước thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.

“Ai chọc giận chứ?” Nguyên Trọng Chu vỗ n.g.ự.c, khẽ hỏi Khổng Dịch Thiền, sợ c.h.ế.t khiếp, hận thể xoa xoa cái đầu , để tỉnh táo một chút.

Khổng Dịch Thiền cũng rõ, ngoài việc sáng nay Tổng giám đốc Thiệu cãi trong điện thoại với Lão Thiệu đổng, cả ngày hôm nay tâm trạng trông vẫn , ít nhất là tệ như cô nghĩ, chỉ là bữa trưa bữa tối ăn nhiều, hiệu suất việc cực cao, các quản lý của vài phòng ban lượt văn phòng uống , khi đều ủ rũ, vì hiệu suất việc của sếp cao như thế, nên hiện giờ cô vẫn đang thêm giờ, lẽ chỉ khác tức giận thôi, ngay cả Lão Thiệu đổng cũng chọc nổi , ai khác còn dám chọc cơ chứ.

Trình Lợi Kỳ úp mặt bàn ăn một lúc lâu mới dậy, chạy đến phòng hoa luyện piano một lúc, tâm trạng mới khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ khá hơn một chút thôi, khá hơn nhiều.

Thi Nhiên đến phòng hoa, bên cạnh Trình Lợi Kỳ, cúi đầu cô bé, “Sao , chuyện gì vui ?”

Trình Lợi Kỳ bẻ các ngón tay nhỏ của , giọng buồn bã, “Bố Thi ơi, tại những bố nhận con ?”

Ánh mắt của Thi Nhiên khẽ khựng , chạm mái tóc đuôi ngựa rủ xuống của cô bé, giọng dịu dàng, thể an ủi lòng , “Người bố nhận con thể vì nhiều lý do.”

Trình Lợi Kỳ ngẩng đầu bố Thi, chờ bố Thi xem đó là những lý do gì.

Thi Nhiên tiếp tục, “Ví dụ, một đứa con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuyen-ve-bo-toi-la-ke-thu-khong-doi-troi-chung-cua-me-toi/chuong-28.html.]

Trình Lợi Kỳ hiểu, “Bố mà con ?”

“Đương nhiên là .”

Bố Thi chắc chắn, Trình Lợi Kỳ bớt buồn một chút, bố Thi bao giờ dối, bố Thi là chắc chắn , tức là, Thiệu Thành Trạch lẽ là con của chú , nên mới nhận .

Trình Lợi Kỳ hỏi, “Vậy thế nào chú mới một đứa con?”

Thi Nhiên mắt cô bé, lời thốt , “Có lẽ… gặp mặt sẽ thôi.”

Nói xong mới cảm thấy lẽ nhiều, nhưng cô bé chắc hiểu gì , Thi Nhiên nghĩ, vẫn nên với Cẩn Lan một tiếng, bạn nhỏ bây giờ sự khao khát về sự tồn tại của bố .

Gặp mặt… sẽ , Trình Lợi Kỳ chớp chớp mắt, mỉm mím môi, cô bé , cô bé nhảy xuống ghế, chạy ngoài với bố Thi, “Bố Thi, con việc quan trọng, thể chuyện với bố nữa.”

Thi Nhiên dặn dò cô bé, “Chạy chậm thôi, đường, đừng té ngã nhé.”

Mỗi bước mỗi xa

“Biết ạ!” Thi Nhiên bóng lưng nhỏ bé đang vội vã chạy ngoài, nghi ngờ liệu cô bé điều gì .

Trình Lợi Kỳ lấy đồng hồ đeo tay khỏi cặp sách, chạy lên lầu hai, đóng cửa , gọi điện cho Thẩm Sơ Thất.

“A lô, Tiểu Lợi Kỳ, ?” Thẩm Sơ Thất vẫn đang ăn gì đó trong miệng, chuyện hàm hồ.

“Thẩm Sơ Thất, đang ở cùng dì Thẩm hả?”

“Ừm.”

“Cậu thể hỏi dì Thẩm, dì ảnh của Thiệu Thành Trạch ?”

Ngày mai cô bé đến công ty của chú tìm chú , cô bé chú trông như thế nào mới tìm chú , nếu chú của Thẩm Sơ Thất, thì dì Thẩm ảnh của chú .

Đừng chứ, Thẩm Tịch Văn thực sự , chỉ một tấm thôi, Thiệu Thành Trạch thích chụp ảnh, tấm trong điện thoại của Thẩm Tịch Văn là do cô chụp lén, nuôi xem mắt, nhưng tấm ảnh hiện tại nào của , nên Thẩm Tịch Văn chụp lén một tấm, góc chụp , chính diện, một tay đút túi quần, mắt rủ xuống, dựa bàn đang điện thoại, ánh nắng buổi chiều chiếu , tạo một quầng sáng khuôn mặt , tăng thêm vài phần ấm áp cho khuôn mặt vốn lạnh lùng, sẽ sợ trẻ con.

 

Loading...