Chuyển Nguy Thành An, Ta Được Tướng Công Nuông Chiều - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:58:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Lạc Dao lên bờ , dường như vẫn định , thật sự thực hiện lời hứa, gội đầu lau cho .
Nàng thì thể, Thịnh Quyết tự thấy định lực đó.
Thịnh Quyết : "Nàng lau tóc , chờ bổn vương một lát."
Giang Lạc Dao khoác áo choàng của , mái tóc dài như lụa lạnh buốt ướt sũng, gương mặt thanh tú ngây thơ khẽ cúi xuống, thỉnh thoảng ngẩng cằm lên đang gì.
Thịnh Quyết hung dữ : "Còn nữa, còn nữa thì đến hầu hạ bổn vương."
"Được."
Giang Lạc Dao dường như đây là câu ngược, lập tức dậy giúp, Thịnh Quyết liên tục gọi nàng đừng động.
Giang Lạc Dao đột nhiên im tại chỗ, nhúc nhích nữa.
Thịnh Quyết với nàng, nàng thể ôm mỹ nhân mà lòng loạn, dù bản thấy nàng, liền nhịn nghĩ nhiều, trong tình huống , càng khó thể trong sạch mà nàng, nghĩ về nàng.
Hắn gần như dùng hết ý chí cả đời, mới kiềm chế hành vi của , dọa nàng quá sớm.
Thịnh Quyết tức giận nghĩ, bây giờ thể vượt quá giới hạn, chờ thuyết phục Nhạc Xương Hầu, cầu hôn, cưới nàng về, sẽ cho nàng tay.
Hắn nhất định đòi hết những gì nàng nợ .
"Vương gia, xong ." Giang Lạc Dao đợi một lát, hỏi , "Bây giờ thế nào ?"
Thịnh Quyết đầu nàng, thấy nàng vẫn là bộ dạng ngây thơ đơn thuần, đôi môi đỏ mọng khẽ hé thở dốc, chiếc cằm xinh xắn còn nhỏ nước xuống, uốn lượn cổ thon dài, là dáng vẻ dễ bắt nạt.
Hắn nghĩ, may mà Giang Lạc Dao gặp , nếu rơi tay khác, ai thể nhẫn nại như , đối xử với nàng đoan chính như ? Thịnh Quyết kiềm chế suy nghĩ trong sáng , cố gắng hết sức nguôi giận, đồng thời còn thỉnh thoảng đáp nàng, tránh để nàng hoảng loạn.
Ngay lúc Giang Lạc Dao gọi thứ năm, Thịnh Quyết cuối cùng cũng tắm rửa xong.
"Bổn vương vẫn luôn ở đó, cũng sẽ c.h.ế.t đuối ở trong, nàng cứ liên tục gọi bổn vương, bổn vương tắm cũng yên tâm." Thịnh Quyết thấy nàng lưng về phía , liền trực tiếp thong thả ung dung bước khỏi nước, kéo tấm lụa mỏng giá, chậm rãi lau nước, chuyện phiếm với nàng, "Nếu nàng thấy bất tiện, thì đừng gọi Hứa Lạp đến đưa quần áo nữa, lát nữa bổn vương ôm nàng về, sẽ ai phát hiện ."
Giang Lạc Dao tưởng thu dọn xong, nên nhẹ nhàng đáp "Được", đó xoay .
Thịnh Quyết: "..."
Tay đột nhiên dừng giữa trung.
Giang Lạc Dao: "..."
Nhiếp Chính Vương lề mề như , nửa ngày vẫn thu dọn xong .
Hai ngượng ngùng một lúc, ai gì, cùng im lặng lưng về phía đối phương.
Lần cứ dây dưa mãi.
Hứa Lạp cuối cùng cũng đợi nữa, cửa lớn tiếng hỏi: "Vương gia? Lão nô việc bẩm báo, ngài..."
Nói một nửa, đột nhiên ông thấy Vương gia ôm Giang cô nương , Giang cô nương hình như ướt quần áo, Vương gia liền dùng chiếc áo choàng thêu gấm ngoài cùng bọc cô nương , chỉ lộ một chút gương mặt thanh tú.
Hai vị chủ tử xảy chuyện gì, đều cùng im lặng gì, Hứa Lạp định mở miệng gì đó, liền thấy Vương gia nhà bực bội bảo cút .
Hứa Lạp thôi: " mà..."
Thịnh Quyết tâm trạng ném tấm lụa lau tóc lên đầu Hứa Lạp: "Im miệng."
Hứa Lạp: "..."
mà, nhưng mà, nhưng mà... Hầu gia đang ở bên ngoài kìa.
Vị khách tới chính là Nhạc Xương Hầu. Hầu gia đến thăm con gái, Hứa Lạp vất vả lắm mới ngăn ông , bảo ông ở chính điện đợi một lát, ai ngờ Vương gia giờ ngoài như ?
Đương nhiên, chuyện lớn như thế , lẽ Hứa Lạp dù liều mạng cũng bẩm báo với Vương gia.
nghĩ , dù Hầu gia cũng đang ở chính điện, Vương gia đường sẽ gặp ông , cũng chẳng , cứ để Hầu gia đợi thêm chút nữa .
Thịnh Quyết một lời, mặt lạnh tanh ôm Giang Lạc Dao lòng. Hắn sợ khác thấy nàng, nên bọc nàng kín mít chỉ để lộ mỗi khuôn mặt, thậm chí còn chọn đường nhỏ ít qua , định đưa nàng về tẩm điện.
…
Nhạc Xương Hầu đợi ở chính điện cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn.
Sau chuyện xảy hôm nay, ông trở về suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy Nhiếp Chính Vương Thịnh Quyết thể là hồi tâm chuyển ý, nên mới chủ động giảng hòa với , gián tiếp cho một bậc thang để xuống.
Chi bằng cứ thuận theo bậc thang , đến thăm con gái một chút.
Ông cũng nhận Hứa Lạp đang cố tình câu giờ, nhưng vì con gái còn trong tay Nhiếp Chính Vương, nên chỉ đành nhẫn nhịn chờ đợi.
Ai ngờ, chờ mãi, chờ hết một canh giờ rưỡi.
Trời tối.
Nhạc Xương Hầu sa sầm mặt mày, phát hiện Hứa Lạp , cũng chẳng ai đến báo cho ông một tiếng.
Chẳng lẽ xảy chuyện gì?
Nhạc Xương Hầu mơ hồ cảm thấy bất an, ông nghĩ kỹ , nếu đợi lời nhắn, chi bằng đường tắt tìm con gái.
Dù Nhiếp Chính Vương cũng dám nửa đêm canh ba đến địa bàn của tìm con gái.
Mình là cha nó, thể chứ?
Điện Quảng Hoa rộng lớn như , cho dù gặp Nhiếp Chính Vương, cũng lý do để thoái thác.
Cứ là… đợi chán , ngoài hóng gió.
Nhạc Xương Hầu thấy cách khả thi, bứt khoát ngoài, chọn một con đường nhỏ vắng vẻ tìm con gái bảo bối.
Trời sập tối.
Con đường nhỏ gần như đèn đuốc, Nhạc Xương Hầu mò , một lúc bỗng thấy mặt đất chút nước, là tên hạ nhân nào bất cẩn hỏng thùng gỗ giặt đồ.
Nhạc Xương Hầu cứ men theo con đường tiếp, bỗng nhiên, thấy phía một giống Nhiếp Chính Vương.
Đối phương ôm một trong lòng, từ góc độ của ông căn bản thấy mặt, chỉ dáng nhỏ nhắn, thể Thịnh Quyết ôm trọn trong lòng.
Cơn giận của Nhạc Xương Hầu bùng lên!
Thịnh Quyết, ngươi dám chiếm con gái , còn dám mật với nữ nhân khác như ?
Nhạc Xương Hầu nghĩ trong lòng đối phương là con gái , dù Lạc Dao tuy tính tình mềm yếu, nhưng chắc chắn sẽ chuyện hoang đường.
Vì Hứa Lạp Nhiếp Chính Vương tắm, Thịnh Quyết lâu như , chắc chắn chỉ đơn giản là tắm rửa, mà thể xảy chuyện mờ ám với nữ nhân trong lòng.
Nhạc Xương Hầu tức giận vô cùng, quyết đoán nhặt một cây gậy dài bên đường, hùng hổ đuổi theo.
Chương 112<: br/>
Thịnh Quyết đột nhiên thấy lưng đánh tới, lập tức xoay , suýt nữa đá trúng một cước.
Nhạc Xương Hầu dùng gậy gỗ đỡ cước , quát lớn: “Thịnh Quyết, ngươi với Lạc Dao ?”
Thịnh Quyết thấy là ông, lập tức thu vẻ hung dữ: “Bản vương với nàng chỗ nào?”
Nhạc Xương Hầu trừng mắt: “Ngươi ôm ai trong lòng?”
Thịnh Quyết kiên nhẫn : “Hầu gia nhận con gái ?”
Nhạc Xương Hầu:???
Khoảnh khắc , tâm trạng Nhạc Xương Hầu trở nên vô cùng phức tạp - tin là, Thịnh Quyết với con gái , tin là, hình như “ ” với con gái .
Hắn gì?
Thấy Nhạc Xương Hầu sắp hiểu lầm, Giang Lạc Dao vội lên tiếng giải thích: “Cha, con chỉ là trượt chân rơi xuống nước, Vương gia cứu con, vì sợ ngoài thấy đồn lung tung, nên mới lén đường .”
Nhạc Xương Hầu suy nghĩ xem nàng đang bao che cho Nhiếp Chính Vương , đề nghị với Thịnh Quyết, hỏi riêng con gái xem chuyện đúng sự thật .
Thịnh Quyết bây giờ nào dám chọc ông, chỉ đành đồng ý.
Đợi Giang Lạc Dao lau khô tóc, quần áo sạch sẽ mới, hai cha con mới thể xuống chuyện tử tế.
“Hai cứ trò chuyện, bản vương việc .” Thịnh Quyết Nhạc Xương Hầu cũng ở đây vướng víu, nên chủ động rời , , “Hầu gia thể hỏi kỹ Lạc Dao, sẽ bản vương luôn giữ lễ, từng vượt quá giới hạn.”
Nhạc Xương Hầu hừ nhẹ một tiếng, tận mắt rời mới yên tâm trò chuyện với con gái.
Thịnh Quyết vốn định về xử lý công việc, nhưng nửa đường, trong lòng rối bời nghĩ gì khác.
Hắn tại chỗ qua hồi lâu, chắc Nhạc Xương Hầu rốt cuộc ý gì.
Hay là… vẫn nên đến xem tình hình thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuyen-nguy-thanh-an-ta-duoc-tuong-cong-nuong-chieu/chuong-90.html.]
Thịnh Quyết nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy , bèn trở .
Đầu óc rối bời, đang nghĩ gì, lúc hồn thì cửa xa.
Trong phòng, lúc thể thấy tiếng Nhạc Xương Hầu.
Thịnh Quyết thấy đối phương dỗ dành Giang Lạc Dao hỏi han vài câu.
“Lạc Dao, con thật với cha, Thịnh Quyết động con ?”
“Có ép buộc con ?”
“Nếu dọa con, cho con thật, con cũng đừng sợ, cha dù trở mặt với cũng sẽ bảo vệ con.”
Những câu hỏi , Giang Lạc Dao đều phủ nhận.
Nhạc Xương Hầu tin, câu trả lời , ông cứ hỏi mãi, cuối cùng hỏi gì nữa, mới thở dài một tiếng, bất lực : “Con gái cũng đừng sợ, nếu hai đứa thật sự xảy chuyện gì, gả cho Vương gia cũng , chỉ cần thật lòng đối xử với con, cha cũng cho phép đến Hầu phủ cầu hôn, chỉ là… haiz, cha thể bảo vệ con bao nhiêu năm, nếu ngày nào đó cha còn nữa, mà bắt nạt con… đời , còn ai sẽ liều mạng đến bảo vệ con như .”
Ngoài cửa, Thịnh Quyết nhịn đưa tay bẻ một cành cây, hồi hộp lắng cuộc trò chuyện bên trong.
Hắn rõ ràng, Nhạc Xương Hầu cũng bằng lòng để đến cầu hôn.
Chỉ là… chuyện điều kiện tiên quyết, đó là và Giang Lạc Dao thật sự xảy chuyện gì.
Thịnh Quyết: “…”
Người như , vì con gái ông mà cố gắng kiềm chế vượt quá giới hạn, ông thì , cứ gạo nấu thành cơm mới đồng ý để đến cầu hôn.
mà, nếu cũng thể cưới Giang Lạc Dao, cũng là .
Thịnh Quyết ghi nhớ điều , đó im lặng ngóng động tĩnh bên trong.
Giang Lạc Dao hình như đang nhỏ giọng cho , rằng Nhiếp Chính Vương từng những chuyện đó, ngược còn giữ lễ…
Thịnh Quyết gật gù, thầm nghĩ, Giang Lạc Dao vẫn là chu đáo, hiểu chuyện hơn cha nàng nhiều.
Nhạc Xương Hầu: “Ta tin ! Hắn đức hạnh gì chứ?”
Thịnh Quyết: “…”
Nhạc Xương Hầu: “Lúc cha đưa con đến Vương phủ, cũng là vì gần nữ sắc mới bằng lòng tin tưởng , ai ngờ là quân tử giả tạo, bao lâu cướp con , thậm chí cho cha gặp con, là loại đó, là giữ lễ nghĩa gì ?”
Rõ ràng, Nhạc Xương Hầu chút ấn tượng nào về Nhiếp Chính Vương, gần như sắp chửi ầm lên, ông bình tĩnh một chút, hạ giọng, tiếp tục .
“Con gái đừng lời ngon tiếng ngọt của lừa gạt, dám bước , chắc chắn là ý đồ khác với con.” Nhạc Xương Hầu lạnh lùng , “Hắn bắt đầu động chân động tay với con , hôm nay con rơi xuống nước, là loại tham lam giả dối, thể nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi?”
Thịnh Quyết ngoài cửa mắng te tua: “…”
Giang Lạc Dao ở bên trong an ủi Nhạc Xương Hầu: “Cha, , cha đừng như , Vương gia thật sự động con.”
Lần , Nhạc Xương Hầu im lặng lâu hơn.
Ngay lúc Thịnh Quyết tưởng ông sẽ gì nữa, bên trong đột nhiên vang lên giọng nghi ngờ của Nhạc Xương Hầu.
Nhạc Xương Hầu hạ giọng, hỏi một câu động trời: “Ơ? Không thể nào, con gái nhà xinh như , cũng đang tuổi xuân phơi phới, trong tình huống đó mà còn nhịn ? Con gái suy nghĩ cho kỹ, suy nghĩ cho bản , bao nhiêu năm lấy vợ cũng gần nữ sắc, là bệnh, ?”
Thịnh Quyết:???Nhạc Xương Hầu, ngươi mới bệnh thì !
Trong phòng, như , Giang Lạc Dao cũng chắc chắn lắm, nàng ngờ vực : “… Có… thể… là?”
Thịnh Quyết đang lén ngoài cửa: “…”
Nhiếp Chính Vương từng chịu oan ức như , cả tủi chết, thời gian liều mạng kiềm chế, kết quả nhận cái gì.
Giang Lạc Dao mà hoài nghi !
Thịnh Quyết suýt nữa phun một ngụm máu, tức đến mức hoa mắt chóng mặt, may mà nắm chặt cành cây mới vững .
Lúc kích động, khống chế lực đạo, trực tiếp bẻ gãy cành cây đó.
“Rắc” một tiếng, cả cành cây cùng lá rơi xuống đất.
Thịnh Quyết tránh chỗ , gân xanh trán giật liên hồi.
Tiếng chuyện trong phòng im bặt.
Không lâu , Nhạc Xương Hầu .
Thịnh Quyết nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng tức đến nghẹn lời, nhưng vẫn khách sáo chào hỏi ông: “Hầu gia chuyện xong ?”
Nhạc Xương Hầu khoanh tay, đánh giá từ đầu đến chân, đó hừ lạnh một tiếng, xoay bỏ .
Để một câu - đối xử với con gái .
Thịnh Quyết nên gì, cũng nên vui buồn, càng đoán ý của Nhạc Xương Hầu.
Hắn chỉ … quan hệ giữa và Nhạc Xương Hầu thể nào trở như lúc ban đầu nữa.
Chương 44<: br/>
Phải rằng lúc ban đầu, Nhạc Xương Hầu cũng coi như là cánh tay đắc lực của vị Nhiếp Chính Vương . Mỗi khi đại sự triều đình, giặc ngoại xâm, đều cùng Nhạc Xương Hầu bàn bạc thấu đêm, hai hiếm khi tâm đầu ý hợp, tin tưởng lẫn , việc đặc biệt hiệu quả.
Cũng chính bởi vì sự tận lực của ông , mới thể định triều đình thịnh thế .
Lúc đó, Nhạc Xương Hầu gặp , vẫn còn khách khí cung kính hành lễ vấn an, cũng nhanh chóng đỡ ông dậy, cung kính một câu "Hầu gia đừng những hư lễ ".
Mà khi nợ ân tình của ông , ông cũng từng mỉa mai điều gì, càng uy h.i.ế.p đòi lấy chút lợi ích.
Haizz...
Trước bao nhiêu hài hòa , bây giờ bấy nhiêu gà bay chó sủa.
Thịnh Quyết cẩn thận nhớ , từ khi "cuỗm" mất con gái ông , Nhạc Xương Hầu gặp căn bản chẳng những hư lễ đó nữa, thậm chí lúc còn trực tiếp gào thét cả họ lẫn tên .
Nếu nghĩ kĩ hơn một chút —— đối phương lườm nguýt , lấy gậy gỗ định đánh , hừ lạnh mặt , thậm chí còn suýt nữa rút kiếm đ.â.m .
Thịnh Quyết: "..."
Ta chẳng qua chỉ cướp con gái ông , châm chọc ông vài câu thôi mà? Cần nhảy dựng lên như ? Hắn thật sự hiểu nổi.
Chuyện gì đáng tức giận chứ.
Thịnh Quyết cảm thấy gì to tát, chỉ cảm thấy Nhạc Xương Hầu đang quá lên thôi.
May mà đối phương là trưởng bối, cho dù ngang ngược một chút, cũng nhường nhịn, ai bảo ông tuổi tác cao, tính tình cũng lớn chứ.
Thịnh Quyết tự an ủi như , lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Chuyện hôm nay cũng là , ít nhất cũng vẫn còn cơ hội để đến cửa cầu hôn.
Thịnh Quyết mặt cảm xúc đẩy cửa , hai lời liền mặt dày ở lì .
Hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy thiệt thòi.
Sao để Giang Lạc Dao cho rằng " " chứ.
Bao nhiêu năm qua, cũng đời nghĩ về như thế nào, tuy rằng bản từng tin tức cưới vợ, nhưng cũng từng ai bảo là do bất lực, loại lời đồn đầu tiên thấy, còn là từ miệng Nhạc Xương Hầu mà .
Thịnh Quyết cảm thấy là hoang đường.
Người khác nghĩ như cũng coi như thôi, Giang Lạc Dao cũng nghĩ về như thế chứ?
"Bản vương đối xử với nàng ?" Thịnh Quyết sắc mặt chợt lạnh, đột nhiên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng, từng chữ từng chữ chằm chằm nàng hỏi, "Giang Lạc Dao, bản vương càng khách khí, nàng càng voi đòi tiên ."
Giang Lạc Dao khẽ nghiêng đầu, dùng đôi mắt long lanh như nước , trong ánh mắt dường như nhiều điều khó .
Thịnh Quyết nghiêm giọng: "Không nũng."
Nàng vẫn gì, cứ như .
Dưới ánh đèn , càng nổi bật dung nhan tuyệt sắc, Thịnh Quyết vốn đang xem xét nàng, nào ngờ càng càng thấy làn da nàng mịn màng, gương mặt trắng nõn, giống như mèo con ngoan ngoãn, sai liền tỏ vẻ đáng thương, dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng , cho dù là trái tim sắt đá đến , cũng thể mềm hóa.
Thịnh Quyết buông cổ tay nàng , véo cằm nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
Giang Lạc Dao khẽ nức nở một tiếng, chóp mũi ửng hồng, cằm nâng lên một góc độ nhỏ, giống như kiêu ngạo chịu nhận sai, giống như chủ động cầu hòa, nàng ngước mắt, hàng mi dài khẽ run, trong đôi mắt đen láy sáng ngời phản chiếu bóng hình Thịnh Quyết, như hòa tan đối phương trong đó.
"Vương gia nghĩ về như ." Giang Lạc Dao lúng búng cọ cọ , dường như chút ủy khuất, "Cha tra hỏi hồi lâu, kết quả Vương gia trở về còn trách mắng ."
Thịnh Quyết lập tức mềm lòng, dùng đầu ngón tay ấn lên môi mềm mại của nàng, dường như ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nàng.
Hắn tự chủ mà tiến gần, thở phả mặt nàng: "Bản vương nghĩ như , nhưng những lời đó quả thật là do nàng hỏi, nàng giải thích thế nào đây?"
Giang Lạc Dao giải thích cho .
Ngay lúc Thịnh Quyết định lui , Giang Lạc Dao đột nhiên hề báo mà áp sát gần, dùng chóp mũi mật cọ cọ cằm .