Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh - Chương 63: Định Ngày Cưới (4)

Cập nhật lúc: 2025-07-01 08:55:55
Lượt xem: 354

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời cổ đại, của hồi môn khi gả nữ nhi không chỉ là trang sức, châu báu. Với những người nông dân thực tế, điều quan trọng nhất là con cái họ sau khi kết hôn có thể sống tốt, nên những vật dụng trong cuộc sống mới là thứ thiết yếu.

Từ mẫu hôm sau đã ra ngoài, trước tiên đến chỗ thợ mộc ở ngoại ô thành để đặt chỗ, rồi đến nhà Đan gia để đo kích thước phòng tân hôn.

Bàn trang điểm, giá rửa mặt, chậu gỗ... tất cả đều do nhà gái chuẩn bị, sau khi đo đạc và đặt làm, sẽ được trực tiếp chuyển đến trước khi cưới.

Sau đó, bà lại đến tiệm bông, mỗi thứ hai chiếc chăn bông cả mùa đông và mùa hè, để dành thay giặt.

Cuối cùng là đến tiệm trang sức, đặt làm một bộ trang sức xuất giá cho nữ nhi.

Từ mẫu đã lâu không ra ngoài, cũng đã lâu không bận rộn như vậy. Khi Từ Quả Quả thu dọn hàng từ thành Biện Kinh trở về, bà vẫn chưa về đến nhà.

Từ Quả Quả rửa tay ở bên cạnh giếng, chuẩn bị vào nhà làm bữa tối.

"Niếp Niếp."

Từ lão bà tử ở trong phòng đột nhiên gọi nàng, Từ Quả Quả vội vàng vào trong.

Mấy ngày nghỉ ngơi này, sắc mặt Từ lão bà tử trông đã tốt hơn nhiều.

"Bà bà, người gọi con."

Từ Quả Quả đến giờ vẫn nhớ Từ lão bà tử là người đầu tiên trong nhà này nhìn thấu thân phận của nàng. Người già này trí tuệ hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của bà cụ, cho nên khi riêng tư, Từ Quả Quả chỉ gọi bà cụ là bà bà.

Từ lão bà tử nhìn nàng rất lâu, mới nói: "Con sắp gả chồng, có phải là tự nguyện hay không?"

Từ Quả Quả sững sờ, lúc này mới hiểu ý của Từ lão bà tử.

Bà cụ nhân hậu, có lẽ cho rằng nàng vì giúp đỡ gia đình đáng thương sa sút này, nên mới gật đầu đồng ý hôn sự này ư? Từ Quả Quả bỗng mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Đương nhiên là tự nguyện ạ, bà bà, người sẽ không nghĩ con sẽ đem chuyện hôn nhân đại sự của mình ra đùa giỡn chứ."

Người thời xưa thì có thể, nhưng nàng thì không.

Mỗi bước mỗi xa

Từ lão bà tử nhìn nàng rất lâu, lông mày cuối cùng cũng giãn ra. Bà cụ chậm rãi mò một vật dưới gối: "Không phải vì bọn ta là tốt rồi... Cái này, con hãy nhận lấy đi, vốn dĩ là muốn cho Niếp Niếp..."

Từ Quả Quả nhìn bà cụ lấy ra một cái hộp, không cần mở cũng biết bên trong là gì. Nàng lắc đầu nói: "Con không phải nàng ấy."

"Ta biết." Từ lão bà tử lại nhìn nàng thật sâu một lần nữa.

"Nhưng cái này bây giờ là cho con."

Trong mắt Từ Quả Quả cũng lóe lên một tia nghi hoặc: "Tại sao?"

Trong đôi mắt nhỏ đục ngầu của bà cụ hiện lên một tia u sầu: "Cứ coi như là lễ tạ ơn."

"Con vì gia đình chúng ta, đã làm rất nhiều rồi, bây giờ... Tức phụ ta còn chưa biết, con bé vẫn rất vui, ta muốn xin con--"

Từ Quả Quả đột nhiên mở miệng cắt ngang lời bà: "Bà bà! Không phải đâu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuyen-bay-hang-thuong-ngay-o-bien-kinh/chuong-63-dinh-ngay-cuoi-4.html.]

"Con làm tất cả những điều này, cũng là vì chính bản thân con. Còn việc con muốn gả cho Đan Tam ca, hoàn toàn là vì... vì... con thích huynh ấy!"

Từ Quả Quả cuối cùng cũng mạnh dạn nói ra câu này, má nàng hơi đỏ.

Từ lão bà tử cũng bất ngờ nhìn nàng một cái, khóe mắt cong lên.

"Cô nương ở địa phương của con, thật dũng cảm, thật thẳng thắn."

Từ Quả Quả ngại ngùng “vâng" một tiếng.

Từ Quả Quả tiếp tục nói: "Còn về phía mẫu thân... Con đã đến đây, cũng là duyên phận với gia đình chúng ta, con sẽ coi ngài ấy như thân mẫu của mình, đối xử tốt với ngài ấy, hiếu kính ngài ấy."

Từ lão bà tử trầm mặc rất lâu: "Nếu đã như vậy. Vậy thì con càng nên nhận lấy. Cầm đi, ta giữ cũng không còn ích gì nữa."

Từ Quả Quả cũng nhìn hộp trong tay bà cụ, trầm mặc rất lâu, cuối cùng từ từ nhận lấy.

"Vậy con cảm ơn người."

"Tổ mẫu."

Từ lão bà tử đột nhiên toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn Từ Quả Quả lần nữa, thì Từ Quả Quả đã quay người ra ngoài.

Nàng không giỏi biểu lộ cảm xúc của mình, nên đã rời đi trước khi cảm xúc bộc lộ ra ngoài. Nàng bước ra khỏi cửa phòng rồi lau nước mắt, có chút chua xót. Nàng cất kỹ chiếc hộp quý giá đó, điều chỉnh lại tâm trạng, một lần nữa đi vào phòng bếp.

......

Ngày hôm sau, hỉ bà lại đến tận nhà, lần này còn dẫn theo hai người nữa.

Họ đến để hợp bát tự và trao đổi canh thiếp.

Sau khi hoàn tất bước này, ngay hôm nay sẽ định ngày cưới.

Hỉ bà cười nói: "Đã xem kỹ, có ba ngày: mùng sáu tháng hai, hai mươi lăm tháng hai, và mười tám tháng ba. Đan gia nói ngày nào cũng được, tùy ý nhà mình. Nhưng mà dù nói là ngày nào cũng được... thì qua Tết là đến mùa xuân cày cấy, bận rộn lắm. Ý của cả mười dặm tám thôn quanh đây là làm đám cưới vào tháng hai sẽ tốt hơn, không ảnh hưởng đến việc cày cấy tháng ba, sang năm cũng sẽ có một mùa màng bội thu, mọi người thấy sao?"

Bây giờ là tháng chạp, nếu là tháng hai thì chỉ còn chưa đầy một tháng nữa. Từ mẫu vốn cảm thấy hơi do dự, nhưng nhìn vẻ mặt của hỉ bà thì còn gì mà không hiểu. Đan Tam năm nay cũng đã hai mươi tuổi, sốt ruột lấy vợ cũng là lẽ thường tình.

Bà nhìn Từ Quả Quả: "Niếp Niếp thấy sao?"

Từ Quả Quả thì không sao cả, gật đầu: "Vậy thì tháng hai đi."

Hỉ bà vỗ tay khen hay: "Vậy thì mùng sáu tháng hai! Ngày lành! Từ gia mẫu, bà mau chuẩn bị đi thôi!"

Từ Quả Quả: "..."

Tháng hai có tới hai ngày mà, sao cứ mặc định là mùng sáu sớm nhất vậy chứ???

Loading...