Làm sao đây?
Từ Quả Quả cũng muốn biết làm sao bây giờ.
Mỗi bước mỗi xa
Tuy nàng vô tư, dù sao cũng là người được giáo dục hiện đại, mấy chuyện kéo kéo ôm ôm này đối với nàng không là gì cả. Chỉ là... Đan Tam trước mặt hình như có chút không đúng.
Ánh mắt hắn nóng bỏng, như muốn nuốt chửng nàng vào bụng. Từ Quả Quả đắn đo hồi lâu, mới cẩn thận mở miệng: "Vậy thì... không để bọn họ nhìn nữa?"
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Đan Tam trở nên càng phức tạp hơn.
Từ Quả Quả cũng không biết mình đã buột miệng nói gì, tóm lại dưới sự ảnh hưởng của tiểu cẩm lý, nàng làm ra vài hành động kỳ lạ, nói ra vài lời kỳ lạ đã không còn gì đáng ngạc nhiên.
Và bây giờ khoảng cách giữa Đan Tam và nàng cực kỳ gần, không chỉ gần, Đan Tam còn đang nắm cổ tay nàng, điều này khiến tiểu cẩm lý càng thêm kích động, suýt nữa Từ Quả Quả đã phát ra âm thanh kỳ lạ nào đó rồi.
"Đan Tam ca..." Nàng cắn đầu lưỡi để giữ mình tỉnh táo, "Huynh buông ta ra trước đã..."
Vì khoảng cách quá gần, mùi hương mạnh mẽ đầy nam tính của Đan Tam len lỏi không kẽ hở vào trong cơ thể Từ Quả Quả, suối nước của tiểu cẩm lý càng trở nên dồi dào, nó vui vẻ khuyến khích, khao khát, thúc ép Từ Quả Quả đến gần Đan Tam hơn.
May mắn thay, Đan Tam thực sự đã kịp thời buông nàng ra.
Hai bên má đều đỏ ửng bất thường.
Đan Tam kiềm chế nhắm mắt lại. Đây là ban ngày, người qua lại tấp nập, không thích hợp lắm...
Và lúc này, Từ Đức Hải vẫn luôn do dự ở cổng viện cuối cùng cũng tiến lên: "Cái đó... giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi trước nhé?"
"Xuất phát! Xuất phát!" Từ Quả Quả vội vàng nói, rồi "xoẹt" một cái lách nhanh khỏi Đan Tam quay vào sân, đeo chiếc giỏ nhỏ trên lưng, chuẩn bị đi.
Đan Tam có một khoảnh khắc thất vọng, nhưng Từ Đức Hải tiến lại vỗ vai hắn.
Đan Tam không nói thêm gì nữa, hắn thành thạo leo lên xe bò.
Chiếc xe bò này cũng vừa mới thuê sáng nay, lợn rừng đã được đặt ở phía sau, Từ Quả Quả và Từ Đức Hải ngồi ở giữa, Đan Tam ngồi phía trước điều khiển xe.
Thành Biện Kinh và trấn Thần Sơn là hai hướng hoàn toàn khác nhau. Từ Quả Quả cũng là lần đầu tiên đi trên con đường xa lạ này, nhưng nàng lúc này hoàn toàn không có tâm trạng ngắm cảnh ven đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuyen-bay-hang-thuong-ngay-o-bien-kinh/chuong-47-mua-quay-hang-1.html.]
Nàng cứ thỉnh thoảng lén lút nhìn bóng lưng Đan Tam, luôn cảm thấy tâm trạng Đan Tam hôm nay không ổn.
Từ Quả Quả không nghĩ nhiều nữa.
Hôm nay trời đẹp nên đi nhanh. Xe bò nhanh chóng đến thành Biện Kinh. Đến Biện Kinh, Đan Tam và Từ Đức Hải chuẩn bị đi bán lợn rừng trước, Từ Quả Quả muốn đi cùng.
Trong thành có nhiều nơi thu mua thịt lợn rừng hơn trấn Thần Sơn. Đan Tam cũng quen vài tiệm thịt. Từ Quả Quả ở trên đường cũng chú ý quan sát chợ rau và chợ thịt trong thành, hỏi thăm giá cả. Sau này ở thành Biện Kinh bày quán đều phải giao thiệp với bọn họ.
Con lợn rừng này nặng đến hơn ba trăm cân, chủ tiệm thịt ra giá cũng khá hợp lý, ba mươi lăm một cân không ép giá. Ba trăm cân, thu về được mười một quan, đổi thành bạc vụn là mười một lượng.
Từ Đức Hải cực kỳ hâm mộ, còn Đan Tam thì vẻ mặt thản nhiên. Hắn thuận tay đưa tất cả tiền cho Từ Quả Quả, khiến Từ Quả Quả giật mình kinh hãi.
"Không không, Đan Tam ca, đây là tiền của huynh! Sao ta có thể lấy được!"
Đan Tam vẻ mặt thờ ơ: "Cứ coi như ta cho nàng mượn."
Từ Quả Quả im lặng, nàng đã mượn Đan Tam ca quá nhiều thứ rồi, nhiều tiền như vậy... Nàng có kiếm mấy tháng cũng không trả nổi.
Đan Tam thấy Từ Quả Quả không chịu lấy, không nói không rằng nhét túi tiền vào tay Từ Quả Quả.
Từ Quả Quả giật mình, đành phải lấy ra hai quan: "Chỉ lấy chừng này thôi... Nhiều hơn nữa thật sự không thể nhận..."
Đan Tam thấy nàng kiên quyết không chịu lấy, mím môi không nói gì, cất phần còn lại đi. Ba người liền đi về phía chỗ đã xem hôm qua.
Vận may cũng không tệ, quầy hàng mà Từ Quả Quả đã ưng hôm qua vẫn còn đó.
Người cho thuê quầy hàng nhỏ tên là Tiểu Ca Nhi. Từ Quả Quả và Tiểu Ca Nhi đã thỏa thuận giá cả, một tay giao tiền một tay nhận thẻ gỗ, quầy hàng này liền thuộc về Từ Quả Quả.
"Chúc mừng nhé tiểu muội! Muội cuối cùng cũng có một quầy hàng của riêng mình rồi!" Từ Đức Hải hưng phấn nói.
Từ Quả Quả cũng vô cùng vui mừng.
Quầy hàng mà nàng chọn tuy không lớn, nhưng vị trí lại không tồi, gần một cây đại thụ, cách đó không xa dưới gốc cây còn có một cái giếng.
Thời này mọi người đều ra ngoài lấy nước giếng, nói cách khác, quầy hàng của nàng mỗi ngày đều có lượng khách tự nhiên miễn phí. Lấy nước mệt rồi, ngồi đây một lát thì việc kinh doanh chẳng phải sẽ đến sao!