“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 97: Tiếng Sáo Giữa Cơn Mưa
Cập nhật lúc: 2025-10-24 15:24:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn họ cũng , rằng chuyện liên quan tới vị đại minh tỉnh . câu “ thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu” của cô thật sự dễ phản tác dụng, thậm chí còn thể khiến khác hiểu lầm.
Ánh mắt mấy cảnh sát Lâm Uyển khác , may là họ đều còn trẻ, thái độ cũng khá . Có lẽ khi họ hỏi ý cấp , giọng điệu sẽ chẳng thể nào nhẹ nhàng như thế .
May mắn , manh mối giờ dần sáng tỏ. Để ngăn chặn đối phương tiếp tục tay, cảnh sát thông báo cho ủy ban khu phố gần đó, dặn các cô gái trẻ nên ngoài một ban đêm.
Mấy cảnh sát cảm ơn Lâm Uyển, ngỏ ý mời cô ăn cơm, nhưng cô từ chối – lát nữa còn việc chuẩn .
Thời gian trôi nhanh, gần sáu giờ. Những cô gái mất tích, ngoài việc trẻ tuổi, còn một đặc điểm chung là đều xinh . Vì , lấy Tạ Văn Dĩnh “mồi nhử” là kế hoạch khả thi nhất – khả năng đối phương c.ắ.n câu cực cao.
Diêu Mộ Mộ hiểu, hai đang tính toán gì? Anh mở miệng hỏi, Lâm Uyển chỉ mỉm :
– Đến lúc đó sẽ .
Khoảng tám giờ tối, Tạ Văn Dĩnh dậy :
– về phòng đồ, các chuẩn .
Diêu Mộ Mộ ngạc nhiên:
– Thay đồ gì, đợi lát nữa về tắm luôn chứ.
Tạ Văn Dĩnh chỉ liếc một cái, thêm gì.
Cậu về phòng, lấy chiếc váy dài màu vàng, mặc bước . Cậu vui mừng vì lúc nỡ vứt bộ đồ – hôm nay cuối cùng cũng chỗ dùng. Mùa hè năm ngoái cao một mét bảy lăm, qua một năm cao thêm bốn phân, bây giờ là một mét bảy chín.
Cậu dáng cao gầy, chiếc váy dài vô cùng hợp, chỉ ngắn hơn so với một chút, lộ đôi chân trắng mảnh.
Diêu Mộ Mộ đang cúi đầu xem điện thoại, tiếng bước chân liền ngẩng lên – ngây . “Cạch!” – điện thoại rơi xuống đất.
Đây… là em gái của Tạ Văn Dĩnh ? Không đúng, rõ ràng đây là tiểu đạo trưởng cơ mà!
Trong đầu Diêu Mộ Mộ như mười nghìn con chim bay loạn, cảnh tượng hỗn loạn đến mức đầu óc trống rỗng.
Anh nhớ đầu đến đạo quán, thấy một cô gái mặc váy vàng xinh , suýt chút nữa đ.â.m con hươu con. Sau đó phát hiện trong đạo quán đó, còn tưởng dọa. Giờ thì rõ — cô gái năm chính là !
Trời ơi, hóa chỉ !
Lâm Uyển và Bảo Lâm đều chuyện , đến cả Trương Hạo quét dọn đạo quán cũng từng thấy bộ váy . Chỉ Diêu Mộ Mộ là ngây ngốc.
– Cậu, , ... – Anh lắp bắp.
– Cậu cái gì mà ? – Tạ Văn Dĩnh bình tĩnh đáp.
– , ...
– cái gì mà ?
Diêu Mộ Mộ cứng họng, bắt bài.
Tạ Văn Dĩnh chẳng thèm để ý, xuống bàn, lấy túi trang điểm . Da vốn trắng, mịn, cần đ.á.n.h nền. Lông mi dài, lông mày gọn, chỉ cần vẽ mắt, tô son và đ.á.n.h chút má hồng là xinh đến mức khiến quên mất thật giả.
Diêu Mộ Mộ đến mức hồn xiêu phách lạc — tiểu đạo trưởng … đến mức đáng sợ! Một chút cũng là con trai giả gái.
Chiếc váy cổ khéo che yết hầu, chẳng gì lạc quẻ.
Anh cố hít sâu, trấn tĩnh : “Trời ạ, thế giới còn gì là thật nữa ?”
Lâm Uyển liếc qua, hỏi nhỏ:
– Thấy ?
Diêu Mộ Mộ gật đầu:
annynguyen
– Ừm… cô cạnh , nếu chọn một giả gái, thấy cô còn giống hơn đó. Lần chắc chắn vấn đề gì .
Lâm Uyển nhướn mày:
– Ý là đang chê ?
Diêu Mộ Mộ ho nhẹ:
– Không, chỉ thật thôi. Cậu thì , còn cô thì... sức sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-97-tieng-sao-giua-con-mua.html.]
Lâm Uyển khẽ , giọng đầy mỉa mai:
– Cảm ơn, lời khen xin phép nhận.
Ba lên xe. Diêu Mộ Mộ lái, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc sang bên cạnh.
Không thể tin , chỉ một bộ váy thôi mà khí chất thể đổi nghiêng trời lệch đất như . Anh thoáng nghĩ, nếu mặc váy thì sẽ ...
Tạ Văn Dĩnh lạnh giọng:
– Nếu còn bằng ánh mắt đó, sẽ đ.á.n.h .
Diêu Mộ Mộ lập tức thu hồi ánh , trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.
Ba ngày trôi qua, cuối cùng cũng dần quen với việc tiểu đạo trưởng giả gái. Trái tim mong manh của tạm bình phục.
Thế nhưng, thổi sáo vẫn xuất hiện.
Đêm nay, trời đổ mưa lớn. Tạ Văn Dĩnh mặc váy trắng dài, khoác thêm áo ngắn, tay cầm ô đen.
Lâm Uyển và Diêu Mộ Mộ cầm ô, mặc cho mưa ướt đẫm – vì mục tiêu chính là đang cầm ô .
Hai nấp ở vành đai bên đường. Lâm Uyển ướt sũng nhưng vẫn giữ tư thế sẵn sàng, gương mặt lạnh, nước mưa chảy dài má.
Cơn mưa thật hẳn là – nó che giấu mùi , khiến đối phương khó phát hiện.
Tạ Văn Dĩnh bước chậm rãi, tai đeo tai , cúi đầu xem điện thoại. Chiếc túi hàng hiệu hơn hai mươi nghìn tệ – món quà nhãn hàng từng tặng Lâm Uyển – hôm nay trở nên nổi bật kỳ lạ.
Phía , trong làn mưa, một đàn ông đang đó. Tạ Văn Dĩnh ngẩng đầu, thấy ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, đôi môi mỏng, khóe miệng nở nụ .
– Cô nguyện vọng gì ? Hay đang phiền lòng điều gì? – Giọng dịu dàng, nhưng ánh mắt khiến rùng .
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Tạ Văn Dĩnh. Nếu tận mắt chứng kiến, chắc chắn sẽ tin đàn ông là tội phạm g.i.ế.c hàng loạt.
Từ xa, Lâm Uyển và Diêu Mộ Mộ cũng phát hiện , lập tức chạy tới bên đường.
– Cuối cùng cũng xuất hiện – Lâm Uyển khẽ .
Người đàn ông họ, thoáng ngạc nhiên:
– Em gái, thấy cô mấy . Cô cố ý để tiếp cận ? cô gái , dẫn .
Diêu Mộ Mộ hét lên:
– Này, tưởng là đèn thần chắc? Ước nguyện với chả nguyện! Đây cô gái , là đàn ông đấy! Lát nữa sẽ tay !
Tạ Văn Dĩnh lạnh nhạt:
– Anh nhầm .
Người đàn ông sững , nhanh chóng lấy bình tĩnh. Ánh mắt lóe sáng:
– Các ngăn . tìm tới tận cửa, thì đừng trách .
Tay trái – nãy giờ vẫn giấu lưng – đột nhiên đưa . Một cây sáo trắng lấp lánh, sáng mờ trong bóng đêm, như ngọc mà hẳn là ngọc.
Hắn lùi vài bước, đưa sáo lên môi.
Tiếng sáo vang lên giữa tiếng mưa, du dương nhưng quỷ dị. Theo âm thanh , những bóng mờ ảo phía dần hiện hình – từng hàng, từng hàng, mỗi lúc một nhiều hơn.
Toàn là phụ nữ.
Người mặc sườn xám, mặc váy liền, muôn màu muôn vẻ – tất cả đều xinh đến mức khiến nghẹt thở.
Đặc biệt là cô gái đầu, nhan sắc rực rỡ như họa, trang điểm đỏ rực, ánh mắt sáng ngời.
Nếu ai vẽ cảnh tượng , chắc chắn sẽ là một bức “Mỹ nhân đồ” sống động mà đáng sợ.
Lâm Uyển đến mức ngây . Diêu Mộ Mộ và Tạ Văn Dĩnh cũng cứng đờ tại chỗ – kiểu sững sờ bình thường, mà là chấn động tận tâm can.
Những cô gái đó… giống như c.h.ế.t. Họ sống động, ánh mắt chan chứa hồn phách.
Lâm Uyển nắm chặt kiếm, lòng dấy lên cảm giác nguy hiểm tột độ.
Trước mặt họ… rốt cuộc là thứ gì?