Trên bàn tròn, chịu nổi, dậy câu “xin ” đẩy cửa rời .
Có tiên phong, ba khác nối tiếp.
Câu chuyện , vượt ngoài sức tưởng tượng — phần lớn thể tiếp nhận nổi.
Đảo mắt , chỉ còn ba tại bàn.
Hà Giai Giai vốn định lên, nhưng nghĩ , nếu bỏ , để Diêu Mộ Mộ ở một thì . Dù , cũng từng giúp cô trong lúc khó khăn, nên cô đành ở .
Bùi Song Song rời , đôi mắt gợn sóng. Cô khẽ , :
“Cảm ơn hai bằng lòng ở .”
Hà Giai Giai ngập ngừng, khẽ hỏi:
“Đàn chị, chị thể cho em … rốt cuộc xảy chuyện gì ? Vì chị … kết hôn với ?”
Câu hỏi dứt, cô chợt nhận quá lời, vội thêm:
“Nếu chị thì thôi, em xin .”
Bùi Song Song im lặng một lúc, khẽ đáp, giọng lạnh và nhẹ đến mức gần như cảm xúc:
“Cũng chẳng gì thể . Mẹ mất sớm, cha nuôi lớn — ông là giáo viên trung học cơ sở, cũng là chủ nhiệm lớp.”
Cha cô, Bùi Du, dạy học hơn hai mươi năm. Một nghiêm cẩn, tận tụy, luôn dành hết tâm huyết cho từng học sinh. Hình ảnh ông trong trí nhớ cô, luôn là bóng dáng ngọn đèn bàn, cần mẫn chấm bài đến khuya.
Nguồn học sinh của trường trung học một huyện tệ, nhưng cũng nhiều đứa “chạy trường”, nhờ quan hệ mà . Trong đó, một nam sinh nghịch ngợm nổi tiếng — bài, thường xuyên thư cho bạn nữ trong lớp, ngày nào cũng phê bình.
Cha cô nhiều bắt gặp ở khu vui chơi gần trường. Mỗi , ông đều nghiêm khắc răn dạy, bắt xong bài mới về. Ông chữa bài, dạy kèm thêm, nghĩ rằng chỉ cần kiên nhẫn, đứa trẻ nào cũng thể đổi.
ông sai.
Mùa đông năm ngoái, trong lúc đang giảng bài bục, một nhóm bốn bất ngờ xông lớp, lôi ông ngoài.
annynguyen
Chưa kịp một lời, họ dùng d.a.o đ.â.m tới tấp.
Mấy chục nhát.
Cha cô c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Khi Bùi Song Song gọi về nhận xác, bụng ông đ.â.m thủng, ruột gan nát bấy, nội tạng tràn ngoài.
Ông — cả đời yêu thích sạch sẽ, áo sơ mi mỗi ngày đều treo ngay ngắn — c.h.ế.t trong tư thế nhếch nhác, vô lý đến tàn nhẫn như thế.
Cô dám tưởng tượng khoảnh khắc đó, ông sợ hãi đến mức nào.
Một chỉ quen cầm phấn giảng bài, lôi giữa ban ngày ban mặt, cả cơ hội phản kháng.
Tay hung thủ dính máu, tay cha cô dính bụi phấn.
Cảnh tượng , ám ảnh cô suốt đời.
Vụ án nhanh chóng lập hồ sơ điều tra.
Kẻ g.i.ế.c là cha của học sinh — đàn ông xông trường để “hỏi tội” giáo viên chủ nhiệm, vì tin lời con trai rằng:
“Thầy Bùi ngày nào cũng đ.á.n.h con, phạt con ngoài lớp, con học mãi nổi, con thương cũng là tại thầy.”
Trong cơn tức giận mù quáng, ông kéo theo , cầm d.a.o tìm “công lý” cho con .
Kết quả — g.i.ế.c giữa lớp học.
Cha của học sinh đó tuyên án tử hình, nhưng vì sợ bắt, ông mua dây thừng treo cổ tự tử ngay trong phòng giam tạm.
Một cái c.h.ế.t nhẹ tênh — so với nỗi đau đ.â.m mấy chục nhát, nhẹ như gió thoảng.
Ba cùng ông giam giữ vài tháng thả , vì “ ” d.a.o trong .
Nhà trường điều tra, im lặng khép hồ sơ.
Sau khi chồng tự sát, của học sinh đến nhà trường gây rối, đòi bồi thường.
Bà lóc, c.h.ử.i bới, rằng nếu trường trách nhiệm, chồng bà chẳng c.h.ế.t.
Để tránh ồn ào, trường học thỏa hiệp.
Bồi thường.
Thậm chí, tiền hỗ trợ còn nhiều hơn khoản dành cho hại — cho chính cha của Bùi Song Song.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-93-phan-quyet-va-giao-uoc.html.]
Bùi Song Song từng tin rằng công lý sẽ đến, chỉ cần chờ.
nửa năm , cô hiểu — công lý , bao giờ tồn tại.
Chính quyền vì “tránh ảnh hưởng tiêu cực”, lệnh phong tỏa thông tin, cấm lan truyền vụ án.
Khi cô rời khỏi cục cảnh sát, nước mắt ướt đẫm mặt, tim như ai đó xé toạc.
Cảnh sát lạnh lùng :
“Dù nguyên nhân do học sinh , nhưng nó đủ mười bốn tuổi, chịu trách nhiệm hình sự. Hơn nữa, hung thủ chính c.h.ế.t. Cô còn gì nữa?”
Cô run rẩy hỏi:
“Còn tên của nó thì ?”
“Không thể công khai. Luật bảo vệ trẻ vị thành niên.”
Họ khuyên cô “đừng gây chuyện”, “đừng khiến phiền”.
Cô , nhưng nụ đó — như trong mồ.
Ra khỏi cục cảnh sát, cô như mất hồn.
Đến khi tiếng phanh xe chói tai vang lên, một bàn tay kéo mạnh cô khỏi đầu xe.
Là Trần Hải Khâm — bạn học cũ của cô.
Anh hỏi:
“Cậu định c.h.ế.t ?”
Cô yếu ớt:
“Sống thế … khác gì c.h.ế.t.”
Rồi cô bật .
Khóc như một đứa trẻ mất , cho cha kịp nghỉ ngơi, cho cả thế giới méo mó .
Cô , nghẹn giọng:
“ tin nhân quả. đợi. bọn chúng c.h.ế.t. Từng đứa một.”
“Nếu chịu giúp , nguyện cả đời trâu ngựa trả ơn.”
Trần Hải Khâm im lặng lâu, khẽ :
“Không cần trâu ngựa. Lấy .”
Hôm , cô tỉnh dậy trong chính căn nhà . Mọi chuyện như một giấc mơ.
Ba ngày — huyện nhỏ chấn động.
Bốn g.i.ế.c cùng lúc.
Bốn đó — chính là những kẻ từng xông trường hôm cha cô g.i.ế.c.
Hung thủ đầu thú, khai nhận tất cả:
Anh là Trần Hải Khâm.
Anh :
“Thầy Bùi từng với . tự nguyện. Không liên quan đến ai.”
Phiên tòa xử nhanh, bản án tử hình thi hành chỉ năm ngày.
Trước khi xử bắn, Bùi Song Song phép thăm.
Cô hỏi:
“Tại ?”
Trần Hải Khâm mỉm , đôi mắt tĩnh như nước:
“Vì những đáng c.h.ế.t.”
Cô lặng lâu, khẽ :
“Vậy… gả cho .”