“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 89: Người Không Ăn Cơm Nửa Tháng

Cập nhật lúc: 2025-10-22 15:33:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phục Thành trong gương, hình như gần đây ông mọc tóc trắng. Dù , ông đặt mua t.h.u.ố.c nhuộm tóc mạng – loại dễ sử dụng, gây tổn thương da, hiệu quả còn .

là đồ công nghệ cao khác.

Các kỹ thuật Đạo giáo mà Phục Thành từng học thể giữ gìn vẻ ngoài, nhưng hai năm ông hao tổn nhiều tâm sức, nên hiện tại tránh khỏi dấu vết thời gian. Ông , chợt nảy cảm giác xa lạ – như thể trong gương còn là ông của .

Lâm Uyển tỉnh bao lâu thì Phục Thành rời . Một phần vì tâm tình rối loạn, ngoài hít thở; một phần vì ông chịu nổi cảm giác đang già .

Ngoài , còn nguyên nhân nhỏ hơn – ông để tiểu tử của phát hiện manh mối mà ông đang âm thầm theo dõi.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Uyển lục tìm mớ bùa Ngũ Lôi mà cô vẽ trong sáu tháng qua. Tuy Phục Thành quá đáng tin, nhưng tuyệt đối sẽ quá.

với hai còn về suy đoán thể bọn họ sẽ đối mặt với chuyện đơn giản.

Diêu Mộ Mộ và Tạ Văn Dĩnh liếc , đều thấy cùng một suy nghĩ trong mắt đối phương. Dù là phiền phức lớn đến , họ cũng .

Dẫm mìn họ thì cũng là khác. Tránh né chẳng giúp gì – mối họa sẽ vẫn còn đó, chỉ chờ bùng phát.

Tạ Văn Dĩnh :

“Dù cũng nên cẩn thận.”

Dừng một chút, sang Diêu Mộ Mộ:

“Đặc biệt là , đừng coi thường mà hành động một . Dù đối phương là quen , cũng chủ quan.”

Diêu Mộ Mộ gật đầu:

annynguyen

.”

Anh thoáng nghĩ đến năm ngoái – khi đầu gặp tiểu đạo trưởng, chỉ là một thiếu niên mặt mày xanh xao, ít , cãi vã với khác.

Năm nay thì khác. Cậu chững chạc hơn, lời điềm tĩnh, ánh mắt bình tĩnh đến mức khiến sợ.

Hà Giai Giai từng nhỏ giọng với rằng, tiểu đạo trưởng một kiểu “cấm dục” khiến khác dám thẳng – nhất là lúc đeo kính, khí thế nghiêm cẩn đến mê .

Diêu Mộ Mộ bật . Dù đối phương vẫn chỉ là thằng nhóc mười chín tuổi, chẳng qua phát triển sớm một chút mà thôi.

Lâm Uyển dĩ nhiên rằng bản cô là một “tồn tại” đặc biệt. Diêu Mộ Mộ chỉ thể nhắc cẩn thận, đừng để phạm sai khiến khác coi thường.

Anh tự an ủi: tiểu đạo trưởng tuy ngoài lạnh trong nóng, nhưng thật .

Hôm , ba ăn sáng xong liền lái xe xuống núi.

Gia đình Tống Bân – họ hàng bên ngoại của Diêu Mộ Mộ – sống trong một biệt thự ở khu Thành Bắc. Họ mua liền hai căn biệt thự lớn nhất trong khu, nối liền khu vườn, thậm chí còn cả đài phun nước nhỏ.

Diêu Mộ Mộ nhớ , nhà đẻ của bà Tống vốn giàu. Cha bà kinh doanh vật liệu xây dựng, đến khi khủng hoảng tài chính nổ thì trắng tay. Chồng mới cưới của bà – cũng là Tống Bân – bỏ tiền bù lỗ, giúp em trai bà công việc.

khi cha mất, họ Diêu trong nhà liền trở thành ngoài.

Nhiều năm , khi cha Diêu Mộ Mộ qua đời, ông thất vọng với bà Tống cùng đám thích tham lam. Từ đó, ông hiếm khi nhắc đến, phòng chặt chẽ, thu hồi thứ thể.

cho thì là của bà, cho, bà chẳng gì hết.”

Thời gian trôi qua, con đổi . Người vợ từng hiền lành chịu đựng, nay thành đàn bà sắc sảo, mưu tính, chẳng còn là cô gái khiến ông cảm mến thuở ban đầu.

Diêu Mộ Mộ thu hồi suy nghĩ, thở dài, nhấn chuông cửa.

Một lát , Phỉ Dung mở cửa.

giúp việc cho Tống Bân hơn mười năm, nên chỉ liếc qua nhận . Vội vàng mời , đồng thời gọi vọng trong.

Tống Bân ở nhà. Người đón tiếp là Phùng Huệ Như – mợ của Diêu Mộ Mộ. Trong phòng, điều hòa mở lạnh buốt, bà vẫn khoác áo dày.

Phùng Huệ Như cúp điện thoại, ngẩng đầu xã giao:

“Con đến .”

Ánh mắt bà nhanh chóng lướt qua hai cùng Diêu Mộ Mộ – đều là của đạo quán.

Tống Bân từng cho điều tra mối quan hệ của , bà xem ảnh cả hai.

Năm ngoái Tống Viễn gây chuyện thất bại, song vợ chồng họ vẫn kéo Diêu Mộ Mộ về phía . Dù chị cả tỏ ý bỏ qua, mà đang nắm giữ nhiều cổ phần quan trọng.

Lỡ ngoài lừa gạt, bọn họ cũng thiệt.

Phùng Huệ Như từng mấy đạo giáo theo đường tà, nhưng điều tra kỹ thấy bọn họ danh tiếng tệ.

Bà và chồng phục, cho “dằn mặt”.

Kết quả, những kẻ đó về trong tình trạng bầm dập, trả gấp đôi tiền cũng dám nhận việc.

Khi hỏi vì , chỉ ... gặp “Quý—”

(Chưa kịp hết thì cả đám đều im lặng, mặt tái mét.)

Tống Viễn từng tiếp xúc với những thứ tà dị, nên vợ chồng Phùng Huệ Như hẳn tin. hôm nay, khi hai đó tự tìm đến cửa, bà vẫn cảm thấy bất an.

Vừa , Phùng Huệ Như gọi điện cho chị cả và chồng, bảo họ mau về. Miệng thì đến gây sự, nhưng thực chất là sợ một đối phó nổi.

, trong lòng bà vẫn tự trấn an: đây là nhà , mấy kẻ đó thể chứ?

sofa da, nhạt:

“Diêu Mộ Mộ, con đến là , còn dẫn theo mấy vớ vẩn. Em họ con đang dưỡng bệnh, chịu nổi ồn ào .”

rõ ràng định tỏ hòa nhã.

Diêu Mộ Mộ còn kịp mở miệng thì Lâm Uyển lên tiếng :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-89-nguoi-khong-an-com-nua-thang.html.]

“Chúng đắn, nhưng sợ là con bà... còn là .”

Câu khiến căn phòng đột nhiên tĩnh lặng.

Đồng tử Phùng Huệ Như co rút, giọng run rẩy:

“Cô bậy! Con sáng nay còn ăn cơm mà!”

Lâm Uyển thản nhiên:

“Bà tận mắt thấy ăn ?”

Phùng Huệ Như nghẹn lời. Thật , nửa tháng nay bà gặp con trai. Chỉ thỉnh thoảng thấy giọng khó chịu của vọng từ trong phòng.

Bà từng nghĩ mệt, cần nghỉ ngơi, tự an ủi rằng cả – giống như đang cào tấm vé , dù kết quả nhưng vẫn cố hy vọng.

Lâm Uyển để ý đến tâm lý phức tạp của đối phương, chỉ hỏi:

“Căn phòng ở tầng hai ?”

Diêu Mộ Mộ gật đầu.

Phùng Huệ Như lo lắng dậy:

“Các định gì?”

Tạ Văn Dĩnh lạnh lùng:

“Chuyện sống xen , nhưng chuyện c.h.ế.t là trách nhiệm của chúng .”

Mặt Phùng Huệ Như đỏ bừng:

“Cậu bậy!”

Lâm Uyển chẳng đôi co, dán ngay một lá bùa cấm ngôn lên :

“Chẳng lẽ bà con trai giờ thế nào ?”

Câu khiến Phùng Huệ Như như sét đánh. Bà mềm nhũn, ngã xuống sofa, còn sức chống đỡ.

Ba thẳng lên tầng hai.

Mới tới hành lang, mùi thối rữa nồng nặc.

Diêu Mộ Mộ chuẩn sẵn khẩu trang lọc khí, còn đùa:

về mua thêm cả đống mặt nạ phòng độc mới .”

Lâm Uyển giơ ngón tay cái – hậu cần ý thức.

Trước cửa phòng, ổ khóa chống trộm thể mở từ bên ngoài.

Lâm Uyển lấy hai giấy, để chúng chui qua khe cửa.

Do khí độc quá nặng, Diêu Mộ Mộ còn dùng túi nhựa bọc bên ngoài lớp bảo vệ cho giấy.

Phùng Huệ Như – giờ sợ đến phát run – chỉ ôm miệng, mắt trừng to .

“Rắc.”

Ổ khóa mở .

Điều hòa trong phòng bật ở mức 16 độ – lạnh đến rợn .

Một đàn ông đội mũ, mặc áo dài tay, đang máy tính, chơi game.

Tai che kín, dường như nhận .

Mùi trong phòng khiến nôn. Đĩa chén vương vãi, thức ăn thiu bốc mùi.

Phùng Huệ Như tiến lên một bước, run rẩy vỗ vai đó.

Người máy từ từ đầu .

Mặt Tống Viễn lốm đốm những mảng thối rữa, m.á.u thịt rơi , thậm chí chỗ lòi cả xương.

Một con giòi trắng từ hốc mắt chui , rơi xuống sàn.

Đó rõ ràng là t.h.i t.h.ể phân hủy.

Phùng Huệ Như sợ đến mức lùi , cảm giác thứ dính tay – thứ dịch nhớp nháp của t.h.i t.h.ể đang phân rã.

ngất xỉu tại chỗ.

Tống Viễn – thứ từng là – ngẩng đầu, giọng khàn đặc:

“Sao mấy đến đây? Đừng phiền .”

Diêu Mộ Mộ trầm giọng :

“Tống Viễn, chúng đến gây chuyện. Chúng đến cho c.h.ế.t .”

Tim Tống Viễn đập dồn, ánh mắt mơ hồ.

... hiểu đang gì.”

Lâm Uyển bước lên, ánh mắt lạnh:

“Cậu nhận ? Đã một tháng nay cần ăn, cần ngủ... cũng cần vệ sinh.”

 

Loading...