“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 83: Hội Thể Thao và Vị Khách Kỳ Lạ

Cập nhật lúc: 2025-10-21 15:44:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuối cùng, ánh mắt của họ dồn về phía Bảo Lâm — , là “át chủ bài” thật sự.

Chắc chắn thành vấn đề!

Chỉ là... đừng để họ bắt nạt trẻ con.

Một tiếng , bộ đều bỏ cuộc.

Lâm Uyển lo lắng ăn no quá sẽ khó chịu, nên giới hạn thời gian là ba tiếng, món ăn cũng đơn giản: bánh rán và bánh ú mới lò.

Bảo Lâm ăn hết phần thuận tay lấy phần đối thủ, vẫn tiếp tục ăn.

So với những khuôn mặt méo xệch của đối thủ đang cố nuốt, trông Bảo Lâm vô cùng thoải mái, như đang thưởng thức mỹ vị.

Cậu bé nghiêm túc cảm ơn:

“Cảm ơn , bình thường em chỉ ăn no bảy phần, hôm nay cuối cùng cũng no chín phần .”

Đây cuộc thi ăn — đây là cuộc sỉ nhục trắng trợn!

Quá đáng thật!

Các đối thủ tức đến , lũ lượt bỏ .

Trương Hạo dọn bàn, thở dài:

“Bỏ cuộc cũng , nếu ăn đến mức viện thì chịu trách nhiệm .”

Diêu Mộ Mộ và Tạ Văn Dĩnh gật đầu tán đồng.

Đẳng Bác và Lý Hạo Quân cảnh, nên gì.

Đạo quán ... những trong đạo quán ... đúng là địa ngục nhân gian.

Lâm Uyển hai , chậm rãi cho họ:

“Địa ngục trống rỗng, mà ác quỷ đều ở nhân gian, ?”

Lý Hạo Quân ho khan:

... gì hết, xem hoa đây.”

“Em cũng đây.”

Đẳng Bác lập tức chạy theo sư .

...

Đến ngày Một tháng Năm, thời tiết oi ả hơn hẳn, cảm giác mùa hè dần tới.

Tuy , đạo quán núi vẫn mát mẻ.

Sáng nào Trương Hạo cũng mua dưa hấu, ngâm giếng nước, đến tối bổ ăn — mát lạnh, giải nhiệt tuyệt vời.

Đẳng Bác và Lý Hạo Quân ở đạo quán nửa tháng, đến lúc rời còn chút nỡ.

Cuộc sống ở đây dễ chịu quá mức: phong cảnh , nước ngon, cơm ngon, hai mỗi đều tăng thêm hai ký rưỡi!

Đẳng Bác cảm thấy nếu ở thêm nữa, cơ bụng và cơ n.g.ự.c của sư chắc chắn “biến mất”.

Ở đây mỗi bữa chính xong đều tráng miệng, còn thêm bữa xế và khuya.

“Ăn kiểu mà bảo tâm đạo vững vàng thì tin,” than nhỏ.

Mùa hè đến, Bảo Lâm cao lên hẳn, quần áo năm ngoái chẳng còn mặc .

Thế là cùng Tạ Văn Dĩnh mua sắm.

Khi ngang quán ăn Nhật mà mùa đông họ từng ghé, tấm bảng cửa ghi rõ:

“Người ăn nhiều xin hẹn .”

Xem , Bảo Lâm để ám ảnh nhỏ cho đầu bếp nơi đó.

Tình cảm giữa họ vẫn đổi — từ mùa đông đến mùa hè.

Trương Hạo may quần áo mới cho Tiểu Thời.

Thấy Bảo Lâm và Tiểu Thời đều đồ mới, Diêu Mộ Mộ thể bỏ quên hai “ giấy” còn , bèn thêm hai bộ đồ mùa hè — áo thun, quần ngắn, màu sắc tươi sáng, hợp với mùa hè.

Đại học Minh Nam đang tổ chức hội thể thao.

Lớp trưởng và bí thư đoàn khuyến khích đăng ký, ai nấy chọn nhảy cao, chạy tiếp sức...

Riêng Lâm Uyển đăng ký ném đĩa và đẩy tạ.

Lớp trưởng sững cô:

“Cậu chắc chứ?”

Lâm Uyển cong tay khoe cơ bắp:

“Chắc chứ, cơ mà.”

Cô thực sự — cơ bắp nhỏ, đều, gọn, cồng kềnh như dân gym, nhưng đầy sức mạnh.

Lớp trưởng gật đầu, lặng lẽ rời , thầm nghĩ: Đừng trêu cô .

Bắt ma là nghề cần thể lực, Diêu Mộ Mộ từng .

Anh chưởng môn Lâm, cô trông mong manh như cô gái bình thường, nhưng nếu ai dại dột tấn công cô giữa đường đêm... đó chỉ nước “mất phúc báo”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-83-hoi-the-thao-va-vi-khach-ky-la.html.]

Lâm Uyển từng học đấu vật, thể dẻo dai, một chọi ba cũng thành vấn đề.

Hôm hội thể thao, Diêu Mộ Mộ dẫn Bảo Lâm và Tạ Văn Dĩnh đến cổ vũ.

Trương Hạo ở đạo quán, vì thể để nơi trống — và vốn sợ nóng, nắng là say.

Thà ở nhà thạch quế hoa, mát an lành.

Anh còn nhận video Diêu Mộ gửi về, cảnh Lâm Uyển thi đấu — cũng đủ vui .

Tiểu Thiên gần đây ăn khỏe, mọc răng nhanh, nhưng càng ngày càng dính hơn.

Kể từ khi nó, đạo quán còn vụ trộm nào.

Lâm Uyển thắng hạng nhất vòng loại, hò reo chúc mừng.

Không ai ngờ cô “bá đạo” đến thế, nhất là khi đối thủ là sinh viên học viện thể thao.

Buổi trưa, cả nhóm kéo ăn ở căn tin.

Bảo Lâm đầu trường đại học, mắt tròn xoe:

“Đại học... to thật đó.”

Lâm Uyển xoa đầu:

“Học giỏi , em cũng sẽ ăn ngon ở đại học như thế .”

Bảo Lâm gật đầu chắc nịch, ôm con Hải Miên Bảo Bảo trong tay — vì đồ ăn ngon, cố gắng thôi.

Căn tin hôm nay bán tôm hùm đất — ba vị khác , đỏ rực hấp dẫn.

Lâm Uyển mua hẳn ký rưỡi.

Tạ Văn Dĩnh mua cho Bảo Lâm sữa đậu nành lạnh, những còn uống bia.

Bia và tôm hùm đất — hương vị mùa hè hảo.

Họ ở góc yên tĩnh, ăn chuyện.

Điện thoại của Lâm Uyển rung, cô đang đeo găng nên dùng cổ tay ấn nút .

Người gọi là Trương Hạo:

“Có tìm đến đạo quán, dạo gặp chuyện lạ.”

Trước khi hết câu, một giọng phụ nữ lo lắng chen :

“Xin cháu giúp dì , con gái dì... dạo gì đó kỳ lạ.”

Lâm Uyển đáp:

“Dì đang ở đạo quán ? Cháu xong việc sẽ về.”

Người phụ nữ do dự:

annynguyen

“Dì cháu học ở đại học Minh Nam, dì... thể tới đó ?”

“Cũng , tới gọi cho cháu.”

Tắt máy, Lâm Uyển bình thản ăn tiếp:

“Nhận một vụ .”

Diêu Mộ Mộ hỏi: “Vụ gì?”

“Chưa rõ, chiều khách tới sẽ .”

Trước mắt, điều quan trọng là... ăn hết đĩa tôm hùm đất .

...

Chiều, phụ nữ — Đỗ Hải Yến — đến cổng trường, gọi điện cho Lâm Uyển.

Không ngờ đầu dây bên là một giọng nam.

Người đó bảo bà thẳng đến sân vận động.

Bà lau mồ hôi, vội vã theo hướng chỉ dẫn... gọi nữa.

Giọng nữ trong điện thoại đáp:

“Dì yên ở đó nhé, cháu sẽ tới ngay.”

Và một chuyện kỳ lạ bắt đầu từ khoảnh khắc .

Đợi hai phút, Đỗ Hải Yến thấy một đàn ông trẻ tuổi đội nón bóng chày về phía .

“Dì là dì Đỗ gọi điện thoại ?” Diêu Mộ Mộ hỏi.

“Phải, chính là dì. Đại sư đang ở ?”

“Dì khoan vội, theo cháu.”

Hai cùng lên khán đài. Đỗ Hải Yến đảo mắt quanh, thấy ai giống “đại sư” cả — sinh viên trẻ, náo nhiệt, ồn ào.

Diêu Mộ Mộ chỉ về giữa sân vận động:

“Đại sư ở đó.”

Theo hướng tay , một cô gái đang cầm chiếc đĩa, khẽ ném. Chiếc đĩa bay vút lên, lượn một đường cong hảo rơi xuống, xa đến mức khiến cả sân ồ lên.

Thân hình nhỏ nhắn , sức mạnh kinh .

Loading...