Phải để lộ năng lực thì mới khiến khác tin tưởng.
Nghe tiết mục biểu diễn, Lâm Uyển lập tức hứng thú, dậy theo ông sảnh lớn phía .
Ở đó chuẩn sẵn đạo cụ. Bảy tám “đạo sĩ” nghiêm túc khởi động, giãn cơ, ép chân, trông chẳng khác nào vận động viên thể d.ụ.c dụng cụ.
Còn cả Hắc Bạch Vô Thường — dĩ nhiên là giả, trong miệng ngậm một củ cà rốt để giả lưỡi.
Nhạc vang lên, buổi “show tâm linh” bắt đầu.
Trương Hạo từng , nhiều đạo sĩ giả thích việc màu mè, đến cũng chịu thua.
Giờ ba bọn họ — Lâm Uyển, Diêu Mộ Mộ và Tạ Văn Dĩnh — rốt cuộc cũng mở rộng tầm mắt.
Người đầu tiên nhón chân nhảy ba lê.
Người thứ hai múa kiếm trừ tà.
Người thứ ba còn lợi hại hơn, mặc áo đạo sĩ nhảy đường phố, còn cả động tác cực khó sàn kiểu breaking.
Đạo sĩ giả hỏi:
“Lợi hại chứ?”
Lâm Uyển đáp:
“Lợi hại, đến mức khiến thấy sợ.”
Diêu Mộ Mộ nhỏ giọng với Tạ Văn Dĩnh:
“Độ dẻo dai thế , chắc là viên ngọc quý trong giới thể dục. Sau kiểu gì cũng bá chủ mấy điệu nhảy quảng trường cho xem.”
Thời nay, chỉ đạo sĩ thật khó , mà ngay cả đạo sĩ giả cũng cần trình độ cao.
Tạ Văn Dĩnh hai đóng vai Hắc Bạch Vô Thường gầy trơ xương đang nhảy, khẽ :
“Có lẽ tối nay Thất Gia Bát Gia thật sự sẽ tìm họ tâm sự.”
Người đàn ông lúc nãy phỏng vấn Lâm Uyển bên cạnh, giải thích nghiêm túc:
“Suy cho cùng ‘chân đạp bảy ngôi ’, độ khó cao lắm, khuyến khích thường bắt chước.”
Lâm Uyển đáp:
“Ừm, hy vọng thể gọi thần linh hiển hiện, g.i.ế.c quỷ trừ ma.”
Ông đạo sĩ giả hiểu hàm ý, chỉ lắc đầu:
“Hiển linh dễ , cô còn non lắm.”
Một hồi , nhiều phụ cũng bắt đầu hứng khởi.
Ngay tại chỗ đặt cọc, đợi chính thức mở lớp sẽ đóng đủ học phí.
Mỗi khóa mở hai lớp, mỗi lớp mười , hết chỗ thì đành chờ đợt .
Có thể thấy, đóng thuế cho trí khôn bao giờ là chuyện dễ.
Phụ mong con cái thành đạt, đôi khi vì đứa trẻ, mà vì chính bản họ.
Họ gửi gắm ước mơ dang dở con, hoặc vì bận rộn thời gian chăm sóc, bèn bỏ tiền cho các lớp bồi dưỡng, tự an ủi rằng “cha là vì con”.
Lâm Uyển nghĩ đến Phục Thành, đột nhiên thấy ông cũng tệ.
Tuy thường sai khiến cô, nhưng luôn để cô tự do phát triển, chứ gò ép trong khuôn khổ định sẵn.
Giáo viên phụ trách đăng ký ở bên cạnh mỉm hiền từ:
“Chúng truyền bá văn hóa truyền thống đạo giáo. Có Lão Tử ? Ở đây bồi dưỡng nhân, nghĩa, lễ, trí, tín cho trẻ. Không chỉ con cái lợi, mà còn di truyền qua ADN, đời đời thông minh.”
Lâm Uyển: “…”
Cái gọi là truyền thống đạo giáo , đúng là lọt tai chút nào.
Một phụ hỏi:
“Tại bịt mắt vẫn chữ?”
Giáo viên phụ trách mỉm :
“Phụ là hạn hẹp . Bịt mắt vẫn chữ chỉ là một biểu hiện nhỏ thôi. Khi não bộ khai mở , trẻ sẽ phát hiện nhiều khả năng tiềm ẩn khác nữa.”
Diêu Mộ Mộ hiểu ngay — chuyện chẳng khác gì phong trào “khí công trị bệnh” rầm rộ thập niên chín mươi: bệnh gì cũng khỏi, chỉ cần luyện công.
Không ngờ thời nay vẫn tin những điều như thế.
Lâm Uyển bước đến phía cô bé thị phạm — “ngôi nhỏ” đang đám trẻ vây quanh hỏi han.
Cô bé năng lưu loát, ánh mắt đầy tự tin, khiến lớn cũng ngạc nhiên.
Lâm Uyển ung dung nhét “bùa Chân Ngôn” cổ áo cô bé, sang bàn đăng ký :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-78-man-bieu-dien-hoanh-trang-cua-dao-si-gia.html.]
“Hay là gọi bé gái lúc nãy hỏi thêm, để hiểu rõ hơn?”
Mấy phụ lập tức vẫy cô bé tới.
Cô bé bước đến, vẻ mặt tự mãn, như thể quen với việc tung hô.
Lâm Uyển hỏi:
“Bé con, em bịt mắt mà vẫn báo ?”
Cô bé đáp tỉnh bơ:
“Vì cái đồ che mắt của thầy khe hở, nên em thấy.”
Một phụ kinh ngạc hỏi:
“Thế chỉ sờ và ngửi cũng chữ gì?”
Cô bé nhướng mày:
“Vì học thuộc thứ tự .”
“Thế mặt em hút cái muỗng?”
Cô bé trợn mắt:
“Ngốc quá, dán keo sẵn chứ ! Lừa thôi.”
Cả sảnh im phăng phắc.
Những phụ vốn đang tin tưởng hết lòng, giờ đều há hốc miệng.
Lâm Uyển hỏi tiếp:
“Vậy tại lừa?”
Cô bé bật :
“Vì lớp là của mợ cháu mở. Mợ bảo chuyên lừa mấy ngốc mà nhiều tiền thôi.”
Không khí đóng băng trong vài giây.
Lâm Uyển ho nhẹ, quanh:
“Ông coi phụ như khỉ để đùa ? Thật quá đáng! Ở đây ai là kẻ ngốc cả!”
Mặt giáo viên phụ trách tái mét.
Hơn chục phụ lập tức lấy điện thoại báo cảnh sát, gọi đến.
Xung đột nổ ngay tại chỗ.
Lâm Uyển thấy còn gì để , đành rời .
Nghiên cứu thì , nhưng mở lớp dạy mà dùng trò lừa đảo thì thể chấp nhận .
Hy vọng những phụ vụ sẽ tỉnh ngộ.
Những đạo sĩ chân chính thấy “tiếng lòng” của đời — vì họ chỉ lo tu hành, chẳng quản chuyện thế tục.
Cũng vì thế mà đạo sĩ giả mới cơ hội thừa nước đục thả câu, lừa tiền, thậm chí bắt cóc trẻ em.
Phần lớn đời chẳng phân biệt thật giả, cứ gom tất cả một.
Con đường dẫn đến đạo quán gần đó vẫn đang thi công gấp rút.
Công nhân tăng ca mỗi ngày, sáng sáu rưỡi , tối chín giờ mới tan.
Công trình gần thiện, dự kiến tháng sẽ xong.
Hồi Tết, Lâm Uyển từng gửi tin nhắn cho Phục Thành.
Hai tháng trôi qua, cuối cùng ông cũng trả lời — chậm đến mức khiến cô nổi điên.
annynguyen
[Muốn mạng ch.ó của ngươi]: “Đệ tử yêu dấu, dạo vui chứ?”
[Sờ đầu ch.ó ]: “Người còn sống ? Lần trả lời sớm ghê.”
[Muốn mạng ch.ó của ngươi]: “Đừng , sư phụ bận lắm. Lần tìm con là chuyện nhờ.”
[Sờ đầu ch.ó ]: “Con rảnh, offline đây.”
[Muốn mạng ch.ó của ngươi]: “Đừng mà! Thù lao một triệu tệ!”
Ngón tay Lâm Uyển khựng .
[Sờ đầu ch.ó ]: “Được , , việc gì?”
Phục Thành an tâm, gửi ngay đoạn ghi âm, giọng nịnh lươn:
“Đệ tử , sư phụ đây. Việc đơn giản lắm, gần như cũng tiền. Con mà.”
Lâm Uyển: “Được , con xem thử. sư phụ, khi nào mới chịu đến chỗ con đây?”