“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 23: Hoạt động thực tiễn và đứa trẻ mất hồn

Cập nhật lúc: 2025-09-05 13:31:56
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần đây, cả tinh thần lẫn thể xác của bà đều mệt mỏi, chỉ nhanh chóng giải quyết xong chuyện .

Lâm Uyển thắp nến dặn dò hai vợ chồng:

"Lát nữa cần sợ, cô sẽ hại hai ."

Hai vợ chồng , gật đầu.

Sau khi tắt đèn, Lâm Uyển đốt một lá bùa dẫn đường. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, gió, nhưng ngọn lửa lay động.

Dưới ánh nến, một cô gái mặc đồ đỏ chậm rãi bước tới từ con đường rải đầy nến.

Vương Văn Hoa bưng kín miệng:

"Không sai, đây chính là mơ thấy."

Trần Viễn Châu hoảng hốt lùi hai bước.

Khuôn mặt cô gái giống như che phủ bởi một tầng sương, nhưng thể thấy đối phương thất khiếu chảy máu.

Vương Văn Hoa định tinh thần, sống đến tuổi gặp nhiều chuyện. Bà hít sâu một , hỏi:

"Hai vợ chồng chúng từng chuyện gì thất đức, hiểu tại giấc mơ của chúng . Cô thể cho ?"

Bởi giấc mơ , hai vợ chồng mấy chục năm từng cãi , chiến tranh lạnh mấy ngày.

Cô gái mặc đồ đỏ gì.

annynguyen

Lâm Uyển hỏi:

"Ông Trần, bà Trần, mấy chục năm hai ông bà từng một đứa con gái, đó bất hạnh c.h.ế.t non, đúng ?"

Hai xong đều chấn kinh.

Quả thật, họ từng một đứa con gái. thời kỳ đó, công tác văn hóa mà họ chịu ít phê bình và đấu tranh. Bà Trần hoài thai tám tháng, bé con thành hình, nhưng cuối cùng sảy ngoài ý .

Chuyện luôn là tâm bệnh của bà Trần, khiến bà canh cánh trong lòng. Mấy mươi năm qua, phương diện công việc, bà luôn yêu cầu bản nhất, trở thành nữ cường nhân.

Mấy năm , hai vợ chồng sinh thêm một đứa con trai.

Hai cô gái mặc đỏ, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ…

Lâm Uyển thở dài:

"Con gái tới thăm cha , thể mang ý . Cô c.h.ế.t mấy chục năm , gần đây sắp đầu thai, nên đến thăm hai khi . pháp sự đó khiến cô thương. Nếu đầu thai , chỉ e sức khỏe cũng . Đây đều là nhân quả, cô vốn nên đến nơi ."

Cái c.h.ế.t của con gái lớn vẫn là nút thắt trong lòng hai vợ chồng, cho đến tận bây giờ.

Vừa dứt lời, lỗ m.á.u mặt cô gái đỏ dần biến mất. Cô cặp vợ chồng một cái như cáo biệt, chậm rãi lùi theo ngọn nến, biến mất ở cửa.

Bà Trần gào :

"Con bé ? Nha Nha, con bé ? Là với con bé!"

Đây là tên bà đặt cho con từ lúc thai nhi. Tám tháng, thai động, thời gian đó ngày nào bà chuyện với con.

Trần Viễn Châu ở vị trí cao, từ tới giờ từng để lộ cảm xúc, giờ cũng rơi nước mắt. Ông thể quên đứa con đầu tiên, niềm tiếc nuối của đời .

Lâm Uyển bật đèn. Hồi lâu , cảm xúc của hai vợ chồng mới bình phục.

Bà Trần hỏi:

"Liệu con bé còn tìm nữa ? gặp con bé! Suýt chút nữa tạo sai lầm lớn!"

Lâm Uyển lắc đầu:

"Cô , trách ông bà. Dù hiện tại, cô chỉ hai cần nhớ, sống vui vẻ."

Hai vợ chồng thương tâm nhưng biểu thị tình nguyện vì con gái tích đức, sẽ quyên tặng một nửa tài sản ngoài.

Khi Lâm Uyển rời , ánh mắt bà Trần dịu dàng hơn, cảm ơn sự giúp đỡ và mời cô rảnh ghé nhà ăn cơm.

Có lẽ khúc mắc trong lòng bà sẽ cởi bỏ một ngày nào đó trong tương lai.

Hai vợ chồng tiễn Lâm Uyển tận lầu , mới về. Chuyện kết thúc.

Ba về phía bãi đổ xe, Lâm Uyển :

"Quỷ cũng chia , thể truy g.i.ế.c một mực. Trước tiên tìm hiểu tình huống."

Tạ Văn Dĩnh gật đầu:

" ."

Diêu Mộ Mộ gì, cứ cảm giác cái tên Trần Viễn Châu ở đó nhưng nhớ , đành bỏ qua.

Bảo Lâm và Trương Hạo chờ mãi trong xe cũng thấy nhàm chán, quyết định đường cái trong tiểu khu dạo, thư giãn gân cốt.

Trương Hạo nhắn tin cho Diêu Mộ Mộ, bảo ba xong việc thì đến đón . Anh thích Bảo Lâm, cần mẫn thật thà. Hai cùng là fan của Lâm chưởng môn, chủ đề chung để , cảm giác như gặp bạn vong niên.

Đi dọc đường cái, đến ngã tư, họ nghỉ một lát. Lúc xe đường ít, ba xong việc , nhưng Lâm Uyển ở đó nên cũng lo.

Một bà cụ từ xa tới. Trương Hạo kinh ngạc, đối phương xuất hiện từ khi nào. Con đường thẳng tắp, khúc cua, đề cao cảnh giác.

Bà lão tới gần, cúi gằm , tư thế quái dị, như tuổi già khiến chân tay bất tiện. Trương Hạo thầm nghĩ: "Đừng xảy chuyện gì… bà lão nhanh !"

Sợ hãi tới, bà lão dừng mặt họ, chậm rãi đầu. Trên môi nở nụ kì quặc, mắt sáng như xuyên thấu.

Trương Hạo: "…Bây giờ mà chạy kịp ? Mấu chốt là Bảo Lâm bình tĩnh thế? Cậu thấy quỷ dị ?"

Bà lão vòng mặt hai , dừng hỏi:

"Dáng đường của lúc giống ?"

Trương Hạo: "…Bà bà đáng sợ thế ?"

Bảo Lâm: "Không giống. Dáng đường của ngươi rõ ràng là một con mèo."

Bà lão khựng , ánh mắt phát ánh sáng xanh lục, hai với vẻ oán hận. Bà chạm tay xuống đất, răng nanh dài .

Trương Hạo trợn mắt: "Mẹ ơi!"

Bị Bảo Lâm trúng, mặt bà lão dần xuất hiện khuôn mặt mèo. Trương Hạo lập tức kéo Bảo Lâm chạy. Hôm nay xui xẻo quá trời.

Người dù chạy bạt mạng cũng nhanh bằng động vật. Chỉ trong chốc lát, bà lão đuổi tới gần. Móng tay dài, phiếm ánh sáng đen.

Bảo Lâm giơ tay chắn . Giây tiếp theo, con quái vật hất văng , chuyển sự chú ý sang đàn ông bên cạnh.

Trương Hạo thở phào: "…Không cần chọn quả hồng mềm để bóp , cứu mạng thôi!"

Xe lái khỏi tiểu khu, Lâm Uyển cảm giác song sinh cổ đang báo nguy.

Cô mở miệng :

"Bảo Lâm gặp chuyện , ở con đường phía ."

Thời gian đường còn xe khác. Diêu Mộ Mộ cũng mặc kệ camera trừ điểm , trực tiếp phóng như bay về phía .

Xe chuyển ngoặt liền thấy Trương Hạo đang chạy như điên. Phía thứ gì đó đang đuổi theo .

Bảo Lâm ôm lấy bắp chân nó, phát huy tác dụng của quả cân. Cậu thứ đó kéo lê đường, liên tục cuồng, ma sát với mặt đất.

Hôm nay Lâm Uyển mang theo kiếm, cô từ trong cửa sổ xe ném hai lá bùa.

Con quái vật lá bùa đánh trúng, tức khắc hét thảm, gào rú trốn vành đai xanh bên cạnh.

Lâm Uyển mở cửa xuống xe, lạnh:

"Ngươi là yêu đạo hạnh, đả thương con đúng !"

Tuy mang kiếm, nhưng bùa vẫn đủ dùng. Tất cả đều là bùa do Tạ Văn Dĩnh vẽ. Dùng đồ của khác một chút cũng đau lòng.

Cô ném mười mấy lá bùa. Bà lão đó đánh trúng, cuối cùng biến thành một con mèo. Nó kêu mấy tiếng, biến mất trong vòng đai xanh.

Đó là một con mèo già, lông bắt đầu bạc trắng. Không ai sống bao lâu. Tiếng mèo kêu thảm thiết khiến cả đám lông mao dựng .

Trong lòng Trương Hạo vẫn còn sợ hãi, hỏi:

"Đây là chuyện gì ? Mẹ ơi, sắp dọa c.h.ế.t !"

Lâm Uyển giải thích:

"Truyền thuyết kể rằng mèo tu hành chín kiếp thể hóa thành . Khi hóa, nó sẽ hỏi một đứa trẻ: ' giống ?' Nếu đối phương , nó thể hóa hình."

Trương Hạo "ôi chao" một tiếng, vỗ ngực:

"Chẳng trách nó đuổi theo chúng . Xem là trách chúng phá hư chuyện của nó. Bảo Lâm đúng là hỏa nhãn kim tinh!"

Lâm Uyển tiếp lời:

"Chuyện cũng thể trách hai . Bảo Lâm vốn mẫn cảm với tà vật, tự nhiên thể liếc một cái là . Nó chọn trúng hai , đó là vận mệnh định. thấy con mèo tu mười kiếp. bình thường nó hành thiện tích đức, công đức viên mãn, tất nhiên thể hóa hình. Vì bản viên mãn mà đổ tội lên đầu qua đường, còn đả thương khác, đó đúng."

Lâm Uyển tay, hủy chín kiếp đạo hạnh của đối phương, coi như một lời cảnh cáo. Động vật tu hành vốn dễ, cần đuổi cùng g.i.ế.c tận.

Đoàn lên xe. Trương Hạo thấy cánh tay Bảo Lâm cọ sát đến rách da, cực kỳ đau lòng. Anh thổi sờ. Quyết định tuần sẽ nấu nhiều món ngon bồi bổ cho bé.

Vừa nãy may mà Bảo Lâm, nếu xác của lạnh . Tiểu khả ái chính là phúc tinh của .

Trương Hạo mất cả đêm suy nghĩ thực đơn. Sáng hôm , lúc ăn sáng, kêu Diêu Mộ Mộ lái xe xuống núi mua nguyên liệu nấu ăn.

Trong thực đơn đồ ăn bổ dưỡng, ngoài bổ m.á.u cho Lâm Uyển, bổ não cho Diêu Mộ Mộ, còn thêm hạng mục bồi bổ thể cho Bảo Lâm.

Trương Hạo liệt kê một trang nguyên liệu nấu ăn. Vì tiện xuống núi mỗi ngày, mua đủ thức ăn cho một tuần. Dù bọn họ cũng tủ lạnh, sợ để lâu sẽ hỏng.

Trưa hôm nay, chờ trở sẽ ăn lẩu. Vừa vặn Lâm Uyển cũng thứ mua, nên quyết định chung. Bảo Lâm giơ tay xin theo.

Vậy chỉ còn Tạ Văn Dĩnh ở Đạo quán, thấy cũng chán, bèn tham gia cuộc vui.

Người của đạo quán, điều quan trọng nhất là chỉnh tề.

Đến chợ bán thức ăn chân núi, chia việc. Trương Hạo mua nguyên liệu nấu ăn. Diêu Mộ Mộ và Bảo Lâm mua đồ ăn vặt. Lâm Uyển và Tạ Văn Dĩnh mua trái cây.

Mùa nhiều trái cây, các nhà vườn xách sọt tới bán, trái cây buổi sáng tươi.

Lâm Uyển tới mặt bán lê, mở miệng hỏi:

"Có ngọt ?"

Ông chủ cầm một quả đưa tới, :

"Thử , bảo đảm lòng. Nhân tiện mở hàng cho luôn."

Lâm Uyển cắn một miếng, gật đầu:

"Rất ngon. Anh gánh sọt theo , mua hết."

Người bán hàng rong ngơ ngác:

"Cô hết ? Chỗ hai mươi ký lận đó!"

Lâm Uyển gật đầu:

" . Một tuần là thể ăn hết."

Sau đó cô lượt chọn thêm mấy nhà bán khác. Bọn họ gánh sọt theo, đến lúc đó trực tiếp chất hàng lên xe, thể tiếp.

Mọi từng thấy kiểu mua hàng . Nhiều chủ động tiến cử hàng hóa của .

Lâm Uyển chuẩn ăn thử dâu tây thì thấy động tĩnh phía :

"Trời ạ, phía một đạo sĩ đang đánh với mấy hòa thượng đấy!"

"Mẹ nó, xuất gia bây giờ đều nóng tính như ?"

"Hòa thượng đạo sĩ? Đây rõ ràng là xung đột tín ngưỡng mà, cuối cùng ai thắng ?"

Lâm Uyển cảm thấy sai sai, sang Tạ Văn Dĩnh. Trong chợ rau , ngoài Trương Hạo, cô nghĩ còn đạo sĩ nào khác.

Đến nơi, họ thấy Trương Hạo đang cãi với mấy gã hòa thượng. Đối phương đông nhưng cũng chiếm ưu thế.

Hôm qua, ông chủ phòng trò chơi điện tử nữ quỷ thích nhảy múa tới dọa cho mất hồn. Nữ quỷ biểu diễn múa dân tộc, cổ điển, Ấn Độ, cuối cùng còn kết màn bằng múa cổ Tân Cương.

Chỉ là lúc lắc cổ, đối phương sơ ý khiến đầu rơi xuống đất. nữ quỷ vẫn tiếp tục biểu diễn trọn vẹn, thể hiện chất .

Suốt một đêm, nữ quỷ chắn cửa đại sảnh nhảy nhót, xem cũng . Cuối cùng, cô còn bắt ông chủ chấm điểm. Ông run rẩy cho 100 điểm. Nữ quỷ vui vẻ sẽ tới tiếp hôm .

Ông chủ vội mời hòa thượng tới pháp sự. Hòa thượng nhận thích hợp, bảo ông nhớ xem gần đây xích mích với ai .

Lệ quỷ hại thì , nhưng lệ quỷ ép xem múa thì đầu thấy. Ông chủ lập tức nhớ chuyện hôm qua, hiện trường khi đám đó rời loạn xị lên. Máy b.ắ.n cá, máy gắp thú nhồi bông đều gặp vấn đề.

Ba gã hòa thượng lên núi đụng trúng Trương Hạo đang mua đồ. Quần áo đạo sĩ của họ trông bắt mắt. Sau mấy câu đàm phán thất bại, hai bên cãi um lên.

Một hòa thượng lớn tuổi :

"Đạo gia mấy mấy trò nuôi quỷ, thấy quá đáng ? Còn cố ý xua quỷ hại ?"

Trương Hạo vui:

"Hại gì chứ? Hắn còn sống sờ sờ. Anh hiểu thì đừng nhúng tay. Hắn ác ý thì chúng quản gì?"

Nhóm hòa thượng vui.

"Người xuất gia lòng từ , quá đáng lắm đấy. Đạo sĩ mũi trâu như lý."

Trương Hạo xắn tay áo lên mắng:

"Cái con lừa trọc , ông dùng a-xít sun-phu-rit gội đầu đúng ? Cho nên những tóc mà não cũng thiêu luôn, ông thì cái gì?"

Muốn đến cãi , giờ từng ngán ai. "Đến !"

Hòa thượng:

"Cậu, cái tên đạo sĩ , quá ngang ngược, vô lý!"

"Lừa trọc, ông đừng kiếm chuyện nhá. Đừng , tự ! Cho dù tục thì tóc cũng mọc !"

Mắng thì thể nhịn, nhưng dám chỉ trích chưởng môn nhân nhà thì cửa! Đây là đánh mặt mũi Đạo quán ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-23-hoat-dong-thuc-tien-va-dua-tre-mat-hon.html.]

Người vây xem xung quanh:

Phật hệ hết ?

Đạo hệ hết ?

Mấy gã hòa thượng tức đến mức nên lời, đột nhiên cảm thấy chỗ tóc đau.

Lâm Uyển vốn định mở miệng, nhưng nghĩ một lát thấy vẫn nên gì thì hơn.

Trong ấn tượng của cô, Trương Hạo xoạc chân nhảy múa, đạo tràng, nấu ăn giỏi. Thì ngay cả năng lực mắng cũng lưu loát như . Có vẻ cô vẫn hiểu rõ lắm.

Tạ Văn Dĩnh cũng bất ngờ. Mặc dù ấn tượng đầu tiên của về Trương Hạo lắm, nhưng dần dần đổi cách . Người cần mẫn, tháo vát, luôn chiếu cố bộ ở Đạo quán. Tính cách hiền hòa, thích so đo. Là một trưởng bối tệ.

Tạ Văn Dĩnh duỗi tay vỗ vai .

Trương Hạo ngay cả đầu cũng , :

"Đừng khuyên . Là bọn họ gây chuyện ! sợ gì chứ!"

Lâm Uyển:

"Chúng sợ."

Trương Hạo thấy âm thanh quen thuộc, ngây . Sau đó chậm rãi ngoái đầu , vẻ mặt cứng đờ như chịu đả kích nặng nề.

Hai ở đây từ lúc nào ? Đã bao lâu ? Anh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cho nên bọn họ , thấy hết ? Hình tượng mà luôn nỗ lực duy trì để thể ở Đạo quán, giờ phơi bày.

Suy cho cùng, Trương Hạo cũng chỉ là tay mơ, đạo sĩ chính quy. Trước vẫn cùng tranh chấp, cãi vã, ý , nhưng cũng tính tình .

Lâm Uyển :

"Có gì , cần tranh cãi."

Trương Hạo hung hăng trừng mắt mấy hòa thượng, trong lòng dồn nén: "Đều tại mấy !"

Mấy gã hòa thượng: "..."

Trong lòng bọn họ chút bình tĩnh. Đây thật sự là tổ chức tôn giáo bản địa, xã đoàn ngầm ? Đạo sĩ núi Dự đều là kiểu phong cách ? Còn hai nữa, còn dẫn theo năm khiêng đòn gánh? Đây là đánh hội đồng bọn họ chăng?

Lâm Uyển thấy đối phương gì, nào nấy đều cẩn thận đánh giá mấy nông dân trông vườn lưng . Cô bèn mở miệng:

"Mấy vị đại sư hiểu lầm , chúng dời bước chuyện nhé."

Hòa thượng dẫn đầu gật đầu đồng ý. Sau khi giải thích rõ, Lâm Uyển lập tức chuyện xảy ngày hôm qua. Chuyện thể trách bọn họ.

Hòa thượng chỉ một nửa câu chuyện từ ông chủ phòng trò chơi. Bây giờ hết đầu đuôi, mới ông chủ đó hề vô tội.

Hòa thượng dẫn đầu hỏi:

"Dù , cô cũng thể để nữ quỷ dọa đó . Chuyện hợp quy củ. Dù âm dương cũng khác."

Lâm Uyển sửng sốt, đó với vẻ ngạc nhiên:

"Nữ quỷ gì? nha."

Tạ Văn Dĩnh, Trương Hạo: "..."

Lâm Uyển tiếp:

"Đại sư, bằng ông về bảo ông chủ xa đó nhớ , còn chuyện trái lương tâm nào nữa . Nhanh chóng bổ cứu , lẽ sẽ vấn đề gì nữa."

Mấy hòa thượng sang .

Vị hòa thượng hỏi :

"Người xuất gia dối, thật sự là mấy cô ?"

Lâm Uyển chắc nịch:

"Đương nhiên ! Chúng cũng là đạo lý mà."

xuất gia.

Hòa thượng gặp chuyện thẳng thắn, chút hối hận vì chất vấn mà hỏi rõ. Sau còn xin . Lâm Uyển cũng bày tỏ hổ thẹn vì khiến đối phương xa như .

Hai bên bắt tay giảng hòa. Trước khi nhóm hòa thượng rời , họ nếu cơ hội sẽ cùng luận bàn. Lâm Uyển vui vẻ đáp ứng.

Tạ Văn Dĩnh chưởng môn của với vẻ dám tin. Người dối mà hề chột , sơ hở.

"Cô lừa mấy hòa thượng đó như coi ?"

"Làm việc linh hoạt." Lâm Uyển :

"Cậu Đường Tăng ? Mấy hòa thượng thoạt giày vò khác. Nếu nhanh chóng đuổi họ , để bọn họ sự thật, họ sẽ liên miên, cũng thể đánh . Sẽ nhấc lên sóng gió tôn giáo đấy."

Cô chỉ sợ thật, cũng chọc nổi. Chỉ nghĩ mau chóng tiễn mấy hòa thượng .

Tạ Văn Dĩnh sửng sốt, suy nghĩ thấy cũng đúng.

Lúc Diêu Mộ Mộ và Bảo Lâm trở , chuyện giải quyết xong.

Diêu Mộ Mộ ngạc nhiên Lâm Uyển, nghĩ một lát :

"Cũng trách đối phương sẽ nghĩ cô là đạo sĩ. Kiểu tóc của cô giống."

Tóc của Lâm Uyển ít khi để xõa, lúc nào cũng búi thành cục.

"Kiểu tóc của ? cảm thấy mà. Để tóc xõa thì ngày nào cũng gội, búi thì ba ngày gội một !"

Mấy mặt: "..." Chờ , đây là búi tóc đạo sĩ ?

Hòa thượng và đạo sĩ hòa. Quân chúng vây xem xung quanh thất vọng, bọn họ còn video nữa. Nghĩ thôi cũng , đây chắc chắn là tư liệu để video.

Trên đường trở về, Trương Hạo luôn cúi gằm mặt, tâm trạng tệ. Anh lo lắng: sẽ trục xuất chứ? Công việc hiện tại vui, cũng thích trong Đạo quán. Anh thật sự nơi mãi. Không nỡ xa lão đại và Bảo Lâm, cũng nỡ xa hai khác. nên manh động như .

Lâm Uyển im lặng nãy giờ, :

" thật sự . Nếu khách hành hương đến Đạo quán gây chuyện, giao cho . Hung hăng như cơ mà."

Bảo Lâm còn nhỏ, với tính cách của Tạ Văn Dĩnh... lẽ cãi cũng chiếm thế thượng phong. Cô thể tự trận, nhưng là chưởng môn, vẫn cần chú đến ấn tượng của quần chúng.

Trương Hạo ngẩng phắt đầu lên:

" thể ở ư?"

"Anh ai nấu đồ ăn ngon cho chúng , Bảo Lâm sẽ đấy. Nếu thật sự thì ít nhất đợi hết hợp đồng ba năm."

Trương Hạo gật đầu:

"Không , ! Chờ hết hợp đồng ba năm, tranh thủ đổi thành hợp đồng suốt đời. còn mong chờ ngày Đạo quán hương khói cường thịnh, chờ Bảo Lâm trở thành nhất đại tông sư! Ngày tháng vẫn còn dài."

Anh ha hả, bắt đầu khen chưởng môn, cực kỳ hâm mộ.

Mọi quen với tác phong hàng ngày của , chỉ Bảo Lâm tiếp lời.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh chớp mắt qua. Chẳng mấy chốc đến ngày học, .

Lâm Uyển hoãn một tháng huấn luyện quân sự, cuối cùng cũng đến trường học báo danh. Cuộc sống đại học của cô bắt đầu.

Chương trình học năm nhất khá nặng, tiết học buổi tối. Mỗi ngày của Lâm Uyển trở nên phong phú hẳn. Ban đầu, bạn bè trong lớp tò mò về cô, một từng xuất hiện trong đợt huấn luyện quân sự, sức khỏe lắm.

Lúc , cô trông , thậm chí còn cực kỳ xinh .

Lâm Uyển ăn mặc phong cách. Đây đều là áo quần do bà ở Miêu trại may cho cô.

Đối phương tự dệt vải, đó dùng công nghệ nhuộm sáp. Hoa văn màu xanh những đơn điệu mà còn tinh mỹ.

Quần áo rộng thùng thình mang cảm giác tiên khí mỗi cô giơ tay nhấc chân. Hiện nay phong trào "trở về với thiên nhiên" đang thịnh hành, nên ăn mặc như cũng quá đột ngột. Hơn nữa, đại học vốn là nơi tập trung đủ loại .

Bây giờ trời trở lạnh, còn cô gái mặc quần đùi. So , Lâm Uyển vẫn còn bình thường.

Cô chỉ trở Đạo quán cuối tuần. Ngày thường, phần lớn thời gian đều ở ký túc xá. Cô phân phòng bốn , sống hòa thuận với ba bạn cùng phòng. Bình thường, họ ăn và lên lớp cùng .

Trước đây, cô từng rằng con gái thi khoa học công nghệ thường là mọt sách, xinh . Thật . Trong trường nhiều cô gái xinh khí chất, tạo khung cảnh mắt, Lâm Uyển thích .

Phụ đạo viên ấn tượng sâu với Lâm Uyển. Người thường xuyên đến thăm hỏi, dặn cô nếu chỗ nào thoải mái thì nhất định , cần cậy mạnh. Dù sức khỏe cũng là vốn quý.

Mỗi Lâm Uyển đều gật đầu . Cô cảm giác ngày nào cũng trông mong xin nghỉ. Hiệu quả của tờ giấy xin nghỉ cũng quá .

Tám giờ tối nay tiết học môn tư tưởng lý luận. Giáo sư dạy môn mặt nào cũng , chỉ là mỗi khi giảng đến đoạn cao trào thì quên đúng giờ tan học. bắt đầu từ tuần , dường như cải thiện. Mỗi chỉ đúng giờ tan học, mà khi còn cho nghỉ mười mấy phút.

Lần , khi , thầy còn nhắc đường về chú ý an .

Sau khi tan học, Lâm Uyển và bạn cùng phòng ngoài liền thấy Diêu Mộ Mộ chờ hành lang.

Anh lười nhác dựa lan can. Thấy Lâm Uyển , mới thẳng:

"Cuối cùng cũng đợi , chân tê hết , thôi."

Ba bạn cùng phòng hai với vẻ nghi ngờ.

Tuy đại học là môi trường thích hợp để yêu đương, nhưng lúc mới khai giảng, mà Lâm Uyển thu phục học trưởng? Nhìn là quá nhanh.

Ngay cả bạn cùng lớp cũng tò mò liếc mắt. Đây đầu Diêu Mộ đến đón Lâm Uyển, lời đồn truyền khắp chốn. Dù cũng nổi tiếng trong trường. Giờ hai như , trông cũng quá quen thuộc.

Bạn cùng phòng do dự một chút hỏi:

"Cậu và học trưởng đang… qua ?"

"Không ." Lâm Uyển Diêu Mộ:

"Chúng là đồng bọn, cùng hợp tác ăn. Là cộng sự, đúng chứ?"

Diêu Mộ: "... ."

Trong mối quan hệ hợp tác , phụ trách mồi câu, Lâm Uyển phụ trách càn quét chiến trường… Sao trong lòng cô bỗng chút chua xót, giải thích ?

Người bên cạnh chút kinh ngạc: "Đồng bọn hợp tác? Thì là quan hệ ."

cũng bình thường thôi. Hiện tại nhiều sinh viên tự lập nghiệp, chuyện gì mới mẻ.

Chỉ là Lâm Uyển cũng quá nhanh. Năm nhất mới bắt đầu, sức khỏe , thật sự quá miệt mài.

Có bạn học cảm thấy hứng thú, hỏi tiếp:

"Hai đang hợp tác ăn? Mở cửa hàng đúng ? Ở để chúng ủng hộ?"

" , thể đến tham quan ?"

Diêu Mộ :

"Tham quan thì thôi, cũng ăn lớn gì."

Nếu đến thật, đoán chừng cả bọn đều dọa thét.

"Không mở cửa hàng. Chúng hợp tác nhận ít công việc vặt. Tiền kiếm nhiều, là hoạt động thực tiễn xã hội." Lâm Uyển giải thích.

xong, tỏ vẻ hiểu. Lâm Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng lẽ cô với nhóm sinh viên rằng bản đang thiên sư ở Đạo quán, công việc chính là cầm kiếm bắt quỷ? Như chẳng sẽ mâu thuẫn với giờ học nãy ?

Diêu Mộ Mộ nỗ lực nhịn . Hai khỏi tòa nhà, khẽ khụ một tiếng:

"Hôm nay tan học nhanh đúng ? Sau cũng sẽ như . Cảm ơn ."

"Anh gì?"

Diêu Mộ Mộ trả lời:

"Cũng gì nhiều. Chỉ là gửi tin nhắn nặc danh cho mấy giáo sư dạy tiết tối, giả vờ là học sinh nữ trong lớp. Nói rằng vì lên lớp muộn, đường gặp biến thái, sợ, thể cho tan học sớm chút . nhắn liên tục ba ngày."

Lâm Uyển: "..."

Con trai thời nay đều phong cách ? Chẳng trách lúc nãy giáo sư còn dặn đường về cẩn thận.

Diêu Mộ Mộ đổi chủ đề:

" cố ý tìm cô . Điện thoại cô hết pin, liên lạc , nên mới đến tận nơi. Hôm nay thật sự là một hoạt động thực tiễn."

"Chuyện gì ?"

Anh :

"Anh Trương quen một bán rau. Gần đây đối phương gặp chút chuyện, nên cầu cứu . Hôm qua Trương đạo tràng, nhưng tác dụng, nên nhờ cô đến xem."

Lâm Uyển:

"Vừa thuận đường. Đưa điện thoại cho . hỏi tình huống cụ thể. Chúng tới đó, xử lý xong thì về Đạo quán luôn."

Diêu Mộ Mộ đưa điện thoại nhắc:

"Cô nhớ dặn nhất định mang kiếm, cầm thêm nhiều bùa nữa."

Không kiếm, cảm thấy yên tâm. Anh yêu Thất Tỉnh kiếm hơn bất cứ mô hình giày đá bóng nào. Nếu chịu sức ép võ lực của Lâm Uyển, thật sự trộm nó từ hương án của Tổ sư gia, để ôm ngủ mỗi ngày.

Lâm Uyển gọi điện cho Trương Hạo. Sau hai tiếng bíp, cuộc gọi kết nối.

"Mộ Mộ, tìm lão đại ? Bên đang gấp."

"Là ."

"Ồ, là lão đại ! Cuối cùng cũng liên lạc với cô !" Giọng điệu bên lập tức đổi.

Lâm Uyển hỏi thẳng vấn đề. Trương Hạo kể tóm tắt. Anh thường xuyên xuống núi mua rau. Một Bảo Lâm thể ăn hơn mười cộng , tạo ảo giác Đạo quán đông đúc, phồn vinh.

Nông dân trồng rau đều thích bàn chuyện ăn với Trương Hạo. Mỗi thấy tới, họ lấy mặt hàng nhất của hôm đó.

Đặng Minh, bán hàng rong trong chợ, nhiều bán hàng cho Trương Hạo, hai dần quen . Anh hào sảng, lúc rảnh cũng tán gẫu với đạo trưởng, nghiên cứu điểm giống và khác giữa đạo sĩ và trồng rau.

Người gặp chuyện là đứa nhỏ nhà họ, năm tuổi.

Nửa tháng nay, lớn phát hiện bé bình thường. Hai mắt trống rỗng, hở miệng là . Chuyện quá khác thường, trong nhà nghi ngờ bé mất hồn.

Rất nhiều tin rằng con ba hồn bảy phách. Bảy phách cố định, ba hồn thể rời khỏi thể trong một tình huống. Người mất hồn, nhẹ thì hoảng hốt, si ngốc; nặng thì mất mạng.

Trẻ bảy tuổi vốn yếu ớt, dễ kinh sợ mà mất hồn. Thường cần lớn gọi hồn. Đây là phương pháp dân gian quen dùng. Đầu tiên, lớn thắp hương giữ cửa. Bảy ngày ngoài gọi hồn.

Loading...