“Chỉ là mồi nhử thôi, cần quá nhiều theo.”
Mấy lên xe. Lâm Uyển tháo bỏ bùa cấm ngôn bà đồng, cởi dây trói cho bà .
Để tiện hành động, họ để bà đồng trong xe, chỉ phái hai giấy canh chừng.
“Bà gì đấy, đừng để nổi giận.”
Giọng cô bình thản, ngón tay khẽ vuốt tóc.
Bà đồng gật đầu lia lịa. Chỉ vài canh giờ ngắn ngủi, bà thấy Lâm Uyển như thấy quỷ sống.
Theo lời khai, mục tiêu là một nữ sinh đại học nổi tiếng, đang du lịch một và trọ trong chuỗi khách sạn. Đối phương ngoài ăn khuya, lúc về chắc chắn chỉ một — đây là thời cơ hảo để phục kích.
Triệu Kim Minh đắc ý. “Chuyện nhỏ thôi, giao cho , tuyệt đối sai sót.”
Nếu hàng thật sự như lời bên , sẽ kiếm khoản lớn.
Lâm Uyển xuống xe, một con đường khuya.
Cô dám nhanh, sợ váy tung bay, thỉnh thoảng dùng tay dí xuống. Dáng vẻ cẩn thận, e dè thật khiến khác dễ lầm tưởng là một cô gái ngây thơ, yếu ớt.
Một chiếc xe tải dừng ngay bên cạnh.
Lâm Uyển nghĩ thầm: cuối cùng cũng tới , bộ mười phút rụng chân đây.
Trong khoảnh khắc, cô nhớ biểu hiện sợ hãi một chút. Lùi một bước, ánh mắt kinh hoàng .
“Đến , đến mà bắt .”
Hai gã đàn ông xông đến, giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo lên xe. Cửa đóng “rầm” một tiếng, chiếc xe vụt — bộ tới ba mươi giây, gọn gàng, thành thục.
Lâm Uyển điều chỉnh tư thế , thở dài. “Cuối cùng cũng lên xe.”
Hai gã đàn ông — cô gái bình tĩnh quá ?
Ngay lúc đó, tiếng hét vang lên:
“Cứu mạng! Đừng bắt ! sợ lắm!”
“Im miệng! Còn hét nữa tao khách sáo !”
Giọng cô mềm , run run: “Đừng bắt , sợ lắm… sợ lắm…”
Giọng lặp , âm điệu đều đều, lạnh lẽo như một chiếc máy .
Hai , gai ốc nổi khắp .
“Cô ?”
“Không , trông như trí não.”
Họ nghề buôn c.h.ế.t, gặp ít chuyện kỳ dị, nhưng kiểu thì đầu.
“Xinh thì xinh, mà chắc đầu óc vấn đề. Bán cho nhà câm còn may.”
“Ờ, IQ thấp như , chỉ hợp đem lên núi vợ thôi.”
Lâm Uyển liếc họ, giọng vẫn mềm như tơ:
“… sợ lắm…”
Trong lòng nghĩ: Hai tên c.h.ế.t tiệt , dám xem thường bà .
Chiếc xe chạy đến ngôi nhà ngoại ô, dừng .
Ngôi nhà ngoài đơn sơ, trong rộng rãi lạnh lẽo.
Một đàn ông đeo dây chuyền vàng bước , khả ố:
“Không tệ, hàng chắc ông chủ Vương hài lòng lắm. Sinh viên đại học, còn trông sạch sẽ.”
Kẻ bên cạnh cô bằng ánh mắt bẩn thỉu:
“Cô gái chân thật, thể—”
Triệu Kim Minh lạnh giọng: “Muốn chơi thì ngoài mà tìm. Ông chủ Vương còn trinh, sẽ kiểm tra kỹ. Hỏng hàng, đừng trách tàn nhẫn.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Triệu Kim Minh Lâm Uyển, nhíu mày.
“Cô gái kỳ lạ thật, chẳng chẳng giãy. Bị dọa ngốc chăng?”
“Chắc thế. Đầu óc đơ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-114-tieng-goi-trong-ham-bang.html.]
Lâm Uyển run giọng: “Cứu với… sợ lắm…”
Vẻ mặt vô hại, nhưng ánh mắt cô lóe lên lạnh lẽo.
Triệu Kim Minh nghĩ nhiều. Dù hàng cũng sẽ c.h.ế.t, trí não vấn đề quan trọng.
Hắn sai đỡ cô lên giường, chụp ảnh gửi cho ông chủ Vương xác nhận hàng.
Tin nhắn trả về nhanh — ông chủ Vương cực kỳ hài lòng.
“Hàng tươi, da mịn, khuôn mặt thanh tú. Khi còn sống chắc là mẫu đàn ông thích nhất.”
Sau khi xác nhận, Triệu Kim Minh lập tức gọi chuẩn “hàng giao” sáng hôm .
Thi thể đều bảo quản trong hầm băng nhà — nơi lạnh âm hơn mười độ, lưu giữ bảy tám xác c.h.ế.t, là những “hàng” dùng cho âm hôn.
Phương thức xử lý đơn giản: tiêm t.h.u.ố.c an thần, cấp đông trực tiếp. Không m.á.u me, đau đớn.
“Như trông họ yên bình hơn,” một gã đàn ông . “Người c.h.ế.t cũng nên đẽ một chút.”
Bọn chúng tự cho là “ ”.
Khi đàn ông rút ống tiêm, định tiêm cho cô gái mặt, bất ngờ Lâm Uyển nắm chặt tay.
Lực bóp mạnh đến nỗi thể rút .
Tên đồng bọn định lao tới giúp, nhưng cô tung một cú đá, bay thẳng tủ đông, ngất xỉu.
“Cái… quái gì thế?” còn hoảng hốt.
Lâm Uyển , ánh mắt lạnh băng.
“ chỉ thể bán lên núi thôi ?”
Cú đ.ấ.m tiếp theo khiến m.á.u phun .
“Đánh đừng đ.á.n.h mặt!” la lên.
Lâm Uyển tát thêm một cái. “ chỉ là sinh viên vô dụng ?”
Một cú đá kết thúc, cả hai gục, bất tỉnh.
Tiếng động vang rền trong gian kín khiến nhóm bên ngoài lập tức cảnh giác.
Triệu Kim Minh cau mày: “Làm cái gì mà ầm ĩ thế? Phụ nữ nào chịu nổi? Mau xem!”
Lâm Uyển ngẩng đầu quanh — ngoài còn bốn nam một nữ.
Nhiều thế , đối phó một thì khó. Cô liền nghĩ cách khác.
Trong hầm bảy tám thi thể, đa c.h.ế.t hơn bảy ngày — thời điểm linh hồn dễ hồi hồn nhất.
Nếu ông điều khiển xác c.h.ế.t, cũng thể thử…
Cô lấy chiếc khóa bạc cổ, lắc ba vỗ tay.
“Các cô gái, chúng khách.”
Tiếng kim loại vang lên lạnh toát. Những t.h.i t.h.ể phủ sương lượt dậy, cúi đầu, động tác cứng nhắc.
Bên ngoài, Triệu Kim Minh c.h.ử.i rủa:
“Coi chừng cửa! Trong đó lạnh như thế, tin cô thoát !”
Ngay lúc dứt, tiếng khóa cửa vang lên.
Cánh cửa hầm mở từ từ, cùng giọng quen thuộc rợn :
“Cứu mạng với, đừng bắt … sợ lắm…”
Mấy ngoài trố mắt .
Câu đó… cứ lặp mãi, lạnh buốt như gió xuyên qua tai.
Triệu Kim Minh nghiến răng, tự bước tới mở cửa.
Và c.h.ế.t lặng.
Cô gái đang bàn, chân đung đưa nhịp nhàng.
Dưới chân là hai gã đàn ông bất động, mặt tím tái.
Lâm Uyển ngẩng lên, khẽ mỉm :
“Cứu với… đừng bắt … sợ lắm.”
Triệu Kim Minh lạnh sống lưng. Lần đầu tiên, cảm nhận — con mồi của … chính là ác quỷ.
annynguyen