“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 107: Cuộc Sống Mới Trong Đạo Quán
Cập nhật lúc: 2025-10-26 12:28:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc sống trong đạo quán từ ngày Phục Thành đến trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Ông định nữa, mà dọn hẳn về căn phòng nhỏ phía vườn, yên tĩnh nắng sớm chiếu .
Năm vị chưởng môn khác thì trở các đạo quán của ở thành phố, chỉ thỉnh thoảng mới lên thăm.
Lâm Uyển ngoài hiên, vườn mênh m.ô.n.g nảy ý tưởng: nếu tiền, cô sẽ xây thêm một tòa nhà ba tầng ở góc vườn. Sau đạo sĩ bốn phương đến thăm, sẽ chỗ ở đàng hoàng.
Ngọn núi đất còn nhiều, chỉ cần xin giấy phép chuyển đổi là .
Trong bữa cơm tối, ăn bàn chuyện, cuối cùng đến Lục Tu Viễn.
Bỏ qua những việc , thì đúng là một thiên tài hiếm trong giới huyền thuật. Hai mươi năm qua, chỉ tập trung việc hồi sinh Tiểu Ngư, gần như màng thế sự. Nếu ám ảnh vì chuyện đó, lẽ thành huyền sư đầu một phái.
Khi năm vị chưởng môn sắp rời , Phục Thành tiễn tận cổng, dặn dặn : “Không cho ai đang ở đây, ?”
Phải đợi đến khi từng gật đầu thề thốt, ông mới yên tâm cho họ xuống núi.
Năm , chỉ khổ.
Sư phụ cho phận của Lâm Uyển, sư công cho tiết lộ tung tích của — hai khiêm tốn đến kỳ lạ.
Thật cũng chẳng , đời kính trọng chuyện .
cả hai thầy trò cùng nhất trí: cần ai , cần ai thờ.
Họ vẫn còn sống, mà tổ sư gia .
Phục Thành đó cũng nhanh chóng thích nghi. Ăn cơm xong, ông ghế massage trong phòng khách nửa tiếng, cảm thấy đời đạo sĩ như cũng chẳng tệ.
Thậm chí còn nghĩ — nếu bóp vai cho nữa thì tuyệt.
Khi trở phòng khách, vẫn đang quây quần. Ai cũng tò mò về vị sư phụ của chưởng môn nhân.
annynguyen
Lâm Uyển ngẩng đầu :
“ lúc lắm, đang hỏi bao nhiêu tuổi kìa.”
Phục Thành xuống, giọng điềm nhiên:
“Ta cũng chẳng rõ nữa, đại khái trong bốn mươi đến năm mươi.”
Mọi : “…”
Lần đầu tiên họ thấy kiểu giới thiệu tuổi kỳ quái như .
Lâm Uyển :
“Nếu con nhớ lầm thì bốn mươi bốn. Năm nhận nuôi con là hai mươi tám tuổi.”
Trương Hạo tròn mắt: “Chỉ hơn con năm tuổi thôi á? Sư thúc đúng là thuật giữ nhan sắc.”
Lâm Uyển liếc ông: “Ông chăm kỹ lắm, nhà đầy chai lọ dưỡng da.”
Diêu Mộ Mộ tò mò chen :
“Thật ạ? Sư công dùng hãng nào thế?”
Lâm Uyển đáp:
“Mấy loại lành tính thôi, tự lấy.”
Phục Thành vốn quen nhiều trong phái Ngoại Đan, hiểu sơ qua luyện chế, nhưng luyện đan, mà mỹ phẩm thủ công.
Ông cho rằng đan kem dưỡng da đều là công việc tỉ mỉ, cần tâm và kiên nhẫn.
Diêu Mộ Mộ mắt sáng lên:
“Lần , cho con một phần nhé!”
Trương Hạo cũng chen :
“Con nữa, sư công!”
Tạ Văn Dĩnh nhẹ nhàng thêm:
“Nếu dư, con cũng một ít.”
Lâm Uyển quanh, mỉm :
“Ha ha, con trai thời nay còn điệu hơn con gái.”
Phục Thành khoát tay:
“Được , chuyện các con ! Ta Tiểu Tạ và Bảo Lâm, Tiểu Thanh từng kể cho .”
Ông đặt tay lên đầu Bảo Lâm, chăm chú quan sát.
Đứa nhỏ , nhân phẩm , ánh mắt trong, chỉ năng lực .
Còn Tạ Văn Dĩnh, thiên phú bình thường nhưng tâm tĩnh, lòng thiện — hiếm.
Trương Hạo thì thiên phú đặc biệt về ẩm thực, nấu ăn ngon đến mức xem như một loại tu đạo khác.
Phục Thành gật gù.
Tiểu Thời và hai con Sơn Tỉnh cũng thật thà, thuần khiết, Lâm Uyển dẫn dắt họ coi như tạo thêm duyên pháp.
Ánh mắt ông dừng ở Diêu Mộ Mộ, sôi nổi ồn ào .
“Con trai, con sở trường gì?”
Diêu Mộ Mộ thẳng thắn đáp: “Con tên Diêu Mộ Mộ, sở trường của con là…”
Rồi im bặt, chẳng nghĩ nổi.
Trương Hạo nhỏ giọng nhắc: “Anh … già lắm.”
Diêu Mộ Mộ vỗ n.g.ự.c tự hào: “, con giàu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-107-cuoc-song-moi-trong-dao-quan.html.]
Phục Thành nhướn mày: “Giàu đến mức nào?”
Không khí thoáng ngưng . Ai cũng tò mò chờ câu trả lời.
Diêu Mộ Mộ thẳng lưng, vẻ nghiêm túc đếm từng đầu ngón tay:
“Con là cổ đông lớn của ba công ty niêm yết sàn chứng khoán, sở hữu sáu khách sạn năm , hơn ba mươi khách sạn bốn , một chuỗi khách sạn bình dân, hai trung tâm thương mại… Còn nhà hàng, cửa hiệu nhỏ thì con đếm nữa, nhiều quá.”
Trương Hạo nuốt nước miếng: “Không đúng, hình như đây ít hơn mà?”
Diêu Mộ Mộ hất cằm: “ , công ty ủy thác giúp con đầu tư, đạt tỷ lệ lợi nhuận mỗi quý. Lãi sinh lãi, càng ngày càng nhiều thôi.”
Trương Hạo im lặng, chỉ thầm hối hận — tự dưng hỏi gì để “tư bản” đè bẹp tinh thần như thế .
Phục Thành gật gù, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng chấn động.
“Vậy con thể cho cái thẻ giảm giá khách sạn ?”
Diêu Mộ Mộ bật : “Đương nhiên ! Sư công dùng thẻ vàng chứ thể loại thường. Toàn bộ chi phí con lo, khách sạn, nhà hàng, trung tâm mua sắm đều bao hết. Người là sư công của con, con mời thì mời ai?”
Phục Thành , ánh mắt hiền hòa hẳn : “Con trai ngoan.”
Diêu Mộ Mộ đáp chút do dự: “Sư công vui là con vui.”
Hai gặp , chuyện bao lâu như bạn cũ mười năm.
Lâm Uyển cảnh đó, chỉ im lặng — hình như đạo quán sắp thêm một cặp “song kiếm hợp bích” kiểu mới.
Phục Thành nhớ chuyện quan trọng:
“ , Diêu Mộ Mộ. Ta đôi mắt âm dương của con là do mở khi trải qua chuyện . Từ đó đến nay cần trợ giúp mà vẫn thấy linh thể, đúng ? Nếu con , thể giúp phong .”
Diêu Mộ Mộ sững .
Lúc đầu, khi mở mắt âm dương, từng sợ đến mức dám ngoài buổi tối.
giờ, bao biến cố, thấy nó cũng chẳng hẳn là tai họa.
Thấy rõ những thứ khác thấy — đôi khi, đó là một cách để hiểu đời hơn.
“Con… nghĩ ,” Diêu Mộ Mộ khẽ . “Để con suy nghĩ kỹ với .”
Phục Thành gật đầu, đổi chủ đề nhanh đến khó tin:
“Vậy . Ngày mai chúng xông ngâm chân, thế nào?”
Diêu Mộ Mộ lập tức đồng ý: “Hay đấy! Con vài chỗ phục vụ .”
Lâm Uyển nhướng mày: “Hai đổi đề tài nhanh như gió luôn ?”
Phục Thành liếc cô: “Thì ? Ta mời con. Tiểu Tạ, Tiểu Trương, hai đứa cùng nhé. Ta bài t.h.u.ố.c ngâm chân dưỡng da cực kỳ hiệu quả.”
Ông sang Lâm Uyển, nghiêm túc thêm: “Con là con gái, thôi khỏi .”
Lâm Uyển chống cằm, cảm thấy điềm gở đang đến gần. Cô bắt đầu lo Phục Thành sẽ “tẩy não” cả đám tử nhà thành hội spa di động mất.
Phục Thành ngáp dài, giọng nhàn nhạt:
“Uyển , con cũng đến tuổi . Nếu thấy hợp thì lấy vợ về nhà , thì sợ … xuất giá để hầu hạ tổ sư gia đấy.”
Mọi gật đầu lia lịa, ai thấy gì sai.
Bởi với họ, chưởng môn Lâm Uyển vốn chẳng khác gì một đàn ông cả.
Ngày hôm , bữa sáng, Phục Thành quả thật dẫn cả nhóm xông .
Không chỉ Diêu Mộ Mộ, Trương Hạo, Tạ Văn Dĩnh, mà còn kéo theo cả Bảo Lâm, Tiểu Thời và hai con Sơn Tỉnh.
Ông còn : “Tiểu Thời là nam, hai con Sơn Tỉnh cũng là nam, bản chất như cả.”
Nếu tiệm xông cho mang thú cưng , chắc ông dẫn cả Tiểu Thiên theo .
Cả đạo quán lập tức trở nên vắng lặng.
Lâm Uyển tựa cửa, chống cằm ngoài, lòng chán nản: “Thật quá đáng mà…”
Buổi trưa, cô đành tự nấu ăn. Đang nấu, điện thoại reo — là Phục Thành.
Giọng ông bên vui vẻ, chẳng hề ngại:
“Uyển , nhớ chuẩn bữa tối nhé. Mỗi gọi món riêng, gọi bốn món. Mười món tổng cộng, đều là món thích!”
Lâm Uyển nồi canh, lạnh: “Còn là báo thù …”
Năm xưa, khi cô còn học đạo với Phục Thành, ông cũng bắt cô nấu đồ thích, ăn xong còn chê ít muối nhiều dầu.
Một năm xa cách, mà tính nết vẫn y nguyên.
“Được thôi, ăn xong đừng kêu no là .” Cô lẩm bẩm.
hôm nay cô còn một việc khác.
Trưa qua, bác sĩ Trương Khải tìm cô, chuyện lạ nhờ giúp.
Một bệnh nhân kể rằng dạo gần đây liên tục mơ thấy vợ mất năm năm.
Trong mơ, đó chồm hổm sàn, ôm bụng, chỉ : “Đau quá…”
Ban đầu ông nghĩ chỉ là mơ, nhưng đó hai đứa con của ông cũng mơ y hệt.
Không chỉ thế, cả tòa nhà nơi họ sống — bảy, tám hộ dân — đều bắt đầu mơ thấy mất, trong tình trạng đau đớn, hoặc đè nặng đến mức thở .
Bọn họ mời pháp sư đến phép, cầu siêu, thậm chí gọi hồn, nhưng chẳng chút tác dụng nào.
Nỗi sợ đang lan khắp khu nhà.
Lâm Uyển đặt bát cơm xuống, đôi mắt khẽ nheo .
Giấc mơ tập thể? Người c.h.ế.t cùng “ đau”?
Cô linh cảm, đây là chuyện bình thường.