Mạng của Lâm Uyển thuộc mệnh âm, nếu nuôi dưỡng đúng cách, thể sẽ khiến cổ trùng trong cơ thể cô thức tỉnh.
Khi đeo chiếc khóa bạc đó lên, cô linh cảm điều bất thường. Một đêm nọ, chiếc khóa khẽ rung — nhẹ đến mức như một thở. Cũng từ khi đó, mỗi cô gặp hiện tượng ma quỷ, hình ảnh những khuất ùa về rõ ràng hơn. Không chỉ vì linh cảm của cô nhạy bén, mà chính chiếc khóa trở thành cầu nối giữa hai thế giới — cho phép cô “nhập hồn”, cảm nhận những gì vốn thuộc về cõi .
Lâm Uyển đặt chiếc khóa chứa linh hồn của Tiểu Ngư bên cạnh cô gái đang mê man. Giọng cô khẽ run:
“Cô gặp , hiểu. những cô gái đó cũng đáng thương như cô. Ít nhất, hãy để chuyện kết thúc.”
Cô thể trực tiếp đối đầu với Lục Tu Viễn. Mấu chốt của tất cả giờ ở linh hồn Tiểu Ngư.
Vài phút , đôi mắt giường khẽ động. Một luồng khí âm lạnh lan tỏa khắp căn phòng. Khi đôi mắt mở , thứ hiện trong đó sự bối rối, mà là hận thù kìm nén suốt nhiều năm.
Lục Tu Viễn sững sờ, ánh lóe lên:
“Tiểu Ngư... là cô ?”
Linh hồn Tiểu Ngư thực sự nhập cơ thể cô gái . Nàng dậy, đôi môi tái nhợt run run, bằng ánh mắt lạnh buốt.
“Tiểu Ngư, cô tỉnh ! là cô sẽ trở mà!” – bước tới, giọng kích động, chẳng còn vẻ ngạo mạn thường ngày.
Tiểu Ngư lùi một bước, nắm chặt con d.a.o bàn. Không một lời, cô đ.â.m thẳng n.g.ự.c !
Lục Tu Viễn kịp giữ lấy cổ tay cô, nụ méo mó nở :
“Cô gì ?”
“Đến giờ mà vẫn sống trong ảo tưởng đó ?” – cô nghiến răng, mắt đỏ hoe – “Anh nghĩ đúng ư? Anh là kẻ điên!”
“Cô... thế?”
Môi Tiểu Ngư run run, nước mắt lăn dài:
“Mỗi giây thấy đều khiến buồn nôn. Không chỉ là chuyện năm xưa... mà cả những gì nữa.”
“ là vì cô! giúp cô sống —”
annynguyen
“Im !” – cô hét lên, tay run bần bật – “Anh hủy hoại cuộc đời ! Cả linh hồn cũng chẳng còn nguyên vẹn!”
Lục Tu Viễn khựng . Câu như nhát d.a.o đ.â.m thẳng tim.
“Chỉ cần thật thôi,” Tiểu Ngư khẽ, “ ? Nếu dối , sẽ xuống địa ngục, vĩnh viễn siêu sinh.”
Một lặng dài. Rồi đáp: “Phải.”
Nụ của cô nhạt nhòa, đau đớn đến tuyệt vọng.
“Bà ngoại sai... ánh mắt ác. ngu ngốc nên lời bà, khiến bà mất mạng, kéo theo bao khác c.h.ế.t oan.”
“Những việc đó liên quan đến cô.”
“Không liên quan?” – cô bật – “Anh khiến trở thành kẻ đáng thương nhất, đời khinh miệt, là liên quan?”
Cô run lên, d.a.o vẫn nắm chặt trong tay. Hắn cô, đầu tiên cảm thấy sợ. Trong ánh mắt , thấy chính — méo mó, đen tối, đáng ghê tởm.
“Tiểu Ngư...”
“Sao c.h.ế.t ?”
Hắn đột nhiên tỉnh táo. Không còn giãy giụa, chỉ nhẹ nhàng buông tay cô , cầm lấy con d.a.o và đ.â.m thẳng tim .
Lưỡi d.a.o xuyên qua da thịt, m.á.u thấm đỏ áo.
Cho dù c.h.ế.t, vẫn thể tìm cơ thể mới. , .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-104-ket-cuc-cua-ke-phan-than.html.]
“Cô mạng , thì lấy .” – khẽ , miệng mỉm , ánh mắt vẫn cô đầy dịu dàng – “Cô gì... đều cho.”
Tiểu Ngư sững , đẩy mạnh thêm một nhát nữa. Con d.a.o ngập sâu.
“Chúng kết thúc thôi,” cô khẽ , “ c.h.ế.t , sẽ hận nữa.”
Giọng tĩnh lặng đến rợn .
Cô sang Lâm Uyển: “Xin .” Rồi ngã xuống, linh hồn tản mờ, biến mất. Lần , còn gì giữ nữa — ngay cả khóa tụ hồn cũng vô dụng.
Lục Tu Viễn cầm lấy con d.a.o ngực. Lưỡi d.a.o vẫn còn ấm của bàn tay cô. Hắn nhắm mắt, để m.á.u chảy tràn .
Trong đầu , ánh nắng xưa hiện về. Cô gái năm đó rạng rỡ tán cây:
“Hay là để đặt tên cho nhé — Lục Tu Viễn. Nghe ?”
Giờ đây, cái tên đó trở thành lời kết thúc.
Máu vẫn rỉ nơi vết thương, Lâm Uyển bước tới, cố giữ bình tĩnh:
“Những của Bái Thần Giáo tìm linh hồn mới — chỉ đạo?”
Lục Tu Viễn khan, phun một ngụm máu:
“Lại đây, cho cô ...”
Linh cảm mách bảo điều chẳng lành, Lâm Uyển giữ cách. chỉ trong chớp mắt, lao tới, bàn tay khô gầy đập mạnh n.g.ự.c cô.
Cô hất văng, m.á.u trào .
Hắn cúi xuống, giọng khàn khàn:
“Phép thuật của Bái Thần Giáo là dạy. chúng ngu xuẩn, học nổi một phần mười. Cô khi nào con còn bóng tối nuốt chửng ?
Một là ánh nắng giữa trưa.
Hai là — trở thành bóng tối.”
Lâm Uyển c.h.ế.t lặng. Lời ... dường như chỉ là triết lý, mà là lời cáo biệt.
Cô còn kịp đáp thì rút con d.a.o khỏi ngực, đ.â.m thêm một nhát nữa.
Máu phun như suối.
Không ai thể phán xét — ngoại trừ chính .
Lục Tu Viễn tự tan biến linh hồn, biến mất khỏi thế giới . Một kẻ từng gần như trở thành “thần”, cuối cùng chọn cái c.h.ế.t để giải thoát.
Không vì hối , mà vì tuyệt vọng.
Lâm Uyển quỳ xuống, đỡ cô gái vô hồn đất. Cô gọi Tạ Văn Dĩnh, nhưng giọng yếu dần, ngất lịm.
...
Khi tỉnh , cô trong bệnh viện.
Bác sĩ cô xuất huyết trong, may mà còn trẻ nên hồi phục nhanh. Cảnh sát xác nhận cô gái là nạn nhân bắt cóc, hành động tự vệ nên truy cứu.
Còn thủ phạm – kẻ điên tự đ.â.m c.h.ế.t – kết luận “rối loạn thần kinh nặng”.
Trong tầng hầm nơi ở, phát hiện hàng chục bộ xương chân , còn mới. Cảnh tượng kinh hoàng khiến cả đội điều tra im lặng.
Tin chính thức chỉ : “Một vụ g.i.ế.c hàng loạt.”
Còn sự thật — chôn vùi cùng m.á.u và linh hồn nơi đó.