“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 100: Tàu đêm và gương mặt sau cửa sổ

Cập nhật lúc: 2025-10-26 11:33:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Uyển trong thư phòng, tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ mở laptop lên. Chiếc máy tính cũ khởi động chậm chạp, nhưng giờ cô chỉ dùng nó để lướt diễn đàn, nên cũng quá bận tâm. Dù , bây giờ cô bắt đầu nghĩ đến chuyện mua một cái mới. Một phần vì tốc độ mạng ngày càng chậm, phần khác vì đạo quán của họ sắp nổi tiếng, thứ đều nên cập nhật.

Tài khoản cũ của cô là “Hư đạo trưởng”, nhưng một hồi do dự, Lâm Uyển quyết định lập tài khoản mới. Diễn đàn yêu cầu xác thực môn phái, tên họ và lý do gia nhập. Cô gõ xuống “Lâm Uyển – phái Tịnh Dương”.

Phần lý do, cô điền bừa: Muốn chia sẻ với những chuyện mê tín thú vị.

Theo thói quen, khi nhập tên dùng, cô gõ “sờ đầu ch.ó ”. Ngay khi dòng chữ , Lâm Uyển sững , bật chua chát. Thói quen đúng là thứ đáng sợ nhất. Cô nhanh chóng xóa , bằng cái tên vẻ văn vẻ hơn: “Uyển tại thủy trung ương”. Cái tên thấy cũng khá , chỉ giả danh tri thức một chút.

Một phút , cô nhận tin nhắn phản hồi: Đơn đăng ký từ chối.

Bên , quản trị viên của diễn đàn khẽ tặc lưỡi. “Lại thêm một kẻ giả danh chưởng môn Lâm. Mấy trò lừa đảo nửa đêm mà cũng ráng bịa.”

Người đó nào , “kẻ giả danh” chính là bản chưởng môn thật.

Lâm Uyển bối rối, khẽ thở dài, đăng nhập bằng tài khoản “Thanh Hư đạo trưởng”. Cô đăng một bài kể chuyện gần đây vô tình gặp Lục Tu Viễn, còn đính kèm một bức ảnh mờ mờ chụp từ xa, dặn cảnh giác.

hơn hai giờ sáng, nhưng diễn đàn vẫn náo nhiệt. Bài đăng lên đầy năm phút nhận ba trang phản hồi.

Lúc , ai cũng hiểu tài khoản chính thức của phái Tịnh Dương đang do ai điều hành, cần . Việc chưởng môn Lâm xuất hiện cùng lúc với tin Lục Tu Viễn tái xuất — chẳng khác gì một quả b.o.m nổ giữa đêm, khiến cả diễn đàn bùng nổ.

Những lớn tuổi sôi nổi kể câu chuyện về “đại ma đầu” năm xưa, còn thế hệ trẻ thì háo hức tra cứu xem Lục Tu Viễn là ai. Chỉ trong hai mươi phút, online tăng từ ba trăm bảy mươi sáu lên một ngàn. Một giờ , con vượt một ngàn bảy trăm.

Lâm Uyển lướt qua loạt bình luận, ánh mắt dừng ở một dòng chữ khiến cô suýt bật :

Đạo hệ thanh niên: Lâm đại thần tự xuất hiện ! Oa oa oa! Ban nãy một tên mạo danh cô, nhận ngay và lập tức từ chối . Hắn tưởng nửa đêm ngủ ? Quá ngây thơ!

Diêu Mộ Mộ và Tạ Văn Dĩnh đang cùng xem màn hình, , đồng loạt ho khan.

Hai gõ ngay: Người từ chối chính là Lâm Uyển thật đó.

cả hai đều im lặng. Nghĩ , họ vẫn còn sống yên . Chưởng môn Lâm là ưa sĩ diện — nếu chuyện lộ , họ khi “dạy dỗ” một trận trò.

Lâm Uyển giả vờ như từng chuyện gì xảy , tiếp tục lướt diễn đàn. Đến ba, bốn giờ sáng, bài đăng vẫn còn đầu bảng hot. Tin Lục Tu Viễn xuất hiện lan khắp các đạo quán. Rất nhiều tuyên bố sẽ đến thành phố Ninh để hỗ trợ trừ tà.

Tắt máy tính, cô dậy, khẽ duỗi vai, định ngủ. Trước khi đặt điện thoại xuống, cô thấy tin nhắn của Phục Thành gửi tới.

Phục Thành : “Sư phụ đang tàu .”

Ngoài , còn tin nhắn từ năm sư điệt, dặn cô giữ gìn sức khỏe, họ sẽ lập tức tới để bảo vệ sư công.

Lâm Uyển nhức đầu. Năm mà gặp Phục Thành, chắc chắn sẽ gây một trận hỗn loạn. nghĩ kỹ — đó chẳng là cơ hội để cô “giải thoát” ? Khi hai thế hệ gặp , cô thể rút lui an , để họ tự đối phó với . Nghĩ , cô khẽ , tự an ủi: “Sư phụ, nhất định sẽ thích món quà con tặng.”

Trên chuyến tàu đêm đông nghẹt , Phục Thành xếp bằng bên ngoài phòng tắm. Hai ngày nay, tàu luôn quá tải, chen chúc. Dù điều hòa hoạt động, mùi mồ hôi và khói t.h.u.ố.c vẫn khiến khí nặng nề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-100-tau-dem-va-guong-mat-sau-cua-so.html.]

Ông mưa ngoài cửa sổ, lòng dấy lên một dự cảm bất an. Còn mười sáu tiếng nữa mới đến thành phố Ninh.

“Nếu Lục Tu Viễn dám động đồ của ...” Ông nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên.

Vài thanh niên gần đó hút thuốc, năng ồn ào. Một tàn t.h.u.ố.c rơi xuống tay ông. Đôi bàn tay trắng, khớp xương rõ ràng, nhưng chỉ khẽ nhíu mày. Cái của ông khiến đám thanh niên khó chịu.

“Mắt mù hả? Nhìn cái gì, đ.á.n.h ?” Một kẻ gằn giọng.

Phục Thành mỉm nhạt: “Phía . Quay xem .”

Thanh niên cau mày, định chửi, nhưng vì tò mò nên . Hắn xoay đầu, liền c.h.ế.t sững. Ngoài cửa sổ là khuôn mặt trắng bệch, nửa hộp sọ lộ , một con mắt rơi khỏi hốc, chỉ còn vắt bằng vài sợi thịt đỏ lòm. Cái miệng há rộng, nhăn nhúm.

“Á—!”

Tiếng hét vang khắp toa.

Cô gái đằng đang soi gương trang điểm, tay run lên, son môi tô lệch từ môi đến tận mang tai. Mọi nhốn nháo, vài quỳ xuống cầu xin.

Phục Thành bình thản : “Quỳ gì? Ngồi yên. Đừng cử động.”

Toa tàu rơi tĩnh lặng tuyệt đối. Một đàn ông trung niên tuấn tú khoanh chân sàn, bên cạnh là ba gã côn đồ mặt trắng bệch, run lẩy bẩy.

Rồi còi tàu vang lên, tiếng phát thanh dội qua loa:

“Quý khách lưu ý, do mưa lớn gây sạt lở ở khu vực Phong Sơn, đường sắt tạm hư hỏng. Tàu sẽ dừng ở ga kế tiếp, vui lòng chuẩn xuống tàu hoặc chờ điều chỉnh hành trình.”

Thông báo lặp mười , hành khách xôn xao. Một kêu than vì trễ việc, nhưng chẳng ai dám than to, như thể trong gian còn điều gì đáng sợ hơn cả lở đất.

Khi tàu dừng, Phục Thành dậy, phủi bụi quần, bước khỏi toa.

annynguyen

Sau khi ông rời , bầu khí nhẹ bẫng, ba gã thanh niên thở phào, mồ hôi tuôn đầy lưng áo.

“Ông là ai ?” một run run hỏi.

Chỗ một vết nước loang. Hắn đỏ mặt, lắp bắp: “Tao… tao chỉ là sợ thôi mà.”

Hai còn im lặng , mắt vẫn run rẩy. Một kẻ định đùa cho bớt căng, nhưng cổ họng nghẹn .

Họ đồng loạt nhớ tới lời đàn ông :

“Ngồi yên. Những thứ bên ngoài cửa sổ sẽ đây.”

Một cơn gió lạnh quét qua, tiếng mưa đập cửa sổ như ai đó đang gõ… nhẹ, nhưng đều đặn.

 

Loading...