Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-03-04 20:17:27
Lượt xem: 8

“Nhị thiếu!” 

 

Giọng nói của anh ta cũng cao lên, hơi thở của Hoắc Cận Hành hơi dồn dập, nhíu chặt mày.

 

Trước kia, Chu Tung Kỳ là trợ lý của Hoắc Cận Diễm, mặc dù là trợ lý, nhưng thật ra lại lớn tuổi hơn Hoắc Cận Hành. 

 

Anh ta là người làm việc cẩn thận, lợi ích là trên hết. Hoắc Cận Diễm phái anh ta tới làm trợ lý cho anh, cũng để giúp đỡ Cận Hành.

 

Cửa kính mở ra một khe nhỏ, gió thổi vào, thổi bay nhiệt độ cơ thể anh, cũng thổi bay sự nóng nảy của anh.

 

Một lúc lâu sau, Hoắc Cận Hành mở mắt ra, ánh mắt lại trầm tĩnh như thường ngày. 

 

Hốc mắt anh đỏ lên.

 

“Trở về căn hộ.” Giọng nói của anh khàn khàn, “Tung Kỳ, điều tra giúp tôi một người.” 

 

“Anh nói đi.” 

 

Hạ Sấu, Hạ Thụ…

 

Đã không còn thấy đuôi chiếc xe taxi kia, Hoắc Cận Hành nói: “Trợ lý của Tần Dã, Hạ Sấu.” 

 

– 

 

Khi về đến nhà, Hạ Thụ đã lau khô nước mắt.

 

Ánh trăng đã lên cao, đèn trong tứ hợp viện đã sáng lên. Tiểu viện ảm đạm yên bình, mèo con đang gặm nhấm một con cá khô.

 

Đi vào nhà, Hạ Mẫn Quân và Hạ Hùng Hải đang bưng thức ăn lên bàn, thấy Hạ Thụ thì cười nói: “Tiểu Mộc về rồi, ăn cơm với đồng nghiệp chưa? Có gặp gì khó khăn không?”

 

“Không ạ…” Cô cười miễn cưỡng, bưng đồ ăn giúp bọn họ, sau đó ngồi xuống bàn cơm.

 

Cả nhà cùng ăn cơm.

 

Mã Tuấn ra muộn nhất, cậu ta vốn chơi trò chơi trong phòng, nghe thấy đã dọn cơm xong mới chạy ra ăn cơm

 

Hạ Mẫn Quân thấy cậu ta như vậy, nhíu mày, “Về sau con có thể thay quần áo rồi mới ra ăn cơm được không, cả người đều là đất, bẩn c.h.ế.t mất.”

 

Mã Tuấn không kiên nhẫn, “Ôi mẹ! Mẹ có thể đừng ghét bỏ con được không! Con bẩn như vậy không phải là vì cái nhà này sao!”

 

Năm nay, Mã Tuấn đã là một thiếu niên mười chín tuổi. Năm đó sau khi nhà họ Hạ phá sản, Mã Tuấn không đi học nữa, mãi đến khi thay đổi thân phận, mới đến trường kỹ thuật lăn lộn hai năm. 

 

Cậu ta có thể chất tốt, sau khi đến Đế Đô đã tìm được một công việc chuyển phát nhanh, ngày nào cũng đi sớm về trễ.

 

Tùy tiện và cơm, Mã Tuấn gắp một miếng dừa viên vào bát của Hạ Thụ: “Không phải chị thích ăn cái này sao? Mẹ em đặc biệt chuẩn bị cho chị đó.” 

 

Hạ Thụ hơi giật mình.

 

Hạ Mẫn Quân cười nói: “Đúng rồi, hôm nay siêu thị giảm giá, nhớ Tiểu Thụ thích ăn nên cô mua. Tiểu Thụ, cháu nếm thử xem.”

 

Hạ Thụ khóe môi cong cong, “Cảm ơn cô.”

 

Cô nhìn dừa viên trắng như tuyết, cảm thấy cổ họng đắng chát.

 

Thật ra, cô không thích món này, mà là anh thích.

 

Nhưng khi đó, cho dù anh thích ăn cũng không bao giờ nói, cũng không chủ động nói muốn ăn.

 

Cô đã quen với việc nói rằng cô thích ăn, và sau đó đưa nó cho anh.

 

Hạ Thụ nắm chặt đũa khuấy cơm: “Ba, hôm nay con gặp một người.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-99.html.]

“Ai vậy?” Hạ Hùng Hải vui vẻ cười ha hả. 

 

Cô không kìm được nước mắt, từng chạy châu rơi xuống, giọng cô rất nhỏ: “A Hành. ” 

 

Cả nhà bỗng im lặng.

 

Có lẽ đã lâu rồi cái tên đó không xuất hiện trong nhà này. 

 

Một giây sau, Mã Tuấn đột nhiên dùng sức đặt mạnh đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

 

Hạ Thụ sợ tới mức bả vai run rẩy. 

 

“Con đi đâu vậy?” Hạ Mẫn Quân hoảng hốt, kéo cậu ta lại. 

 

“Con sẽ g.i.ế.c anh ta.” Mã Tuấn hét lên.

 

Tên khốn đó! Giết tên khốn kiếp đã hại cả gia đình cậu ta!

 

“Em đi đâu để g.i.ế.c cậu ấy!”

 

“Anh ta ở đâu thì em sẽ đến đó!” Mã Tuấn giận dữ hỏi: “Chị, chị nói cho em biết chị gặp anh ta ở đâu? Em sẽ g.i.ế.c anh ta ngay lập tức, em…”

 

Hạ Thụ càng khóc dữ dội hơn.

 

Cậu ta thực sự rất tức giận, như thể một con ch.ó hoang thoát cương, không thể nào ngăn được. Đến cuối cùng, Hạ Mẫn Quân cũng tức giận, nói một câu: “Con đi đi!”

 

Bà ta lấy một con d.a.o trong bếp ra và vỗ nó xuống bàn: “Con đi ngay lập tức đi! Nào, cầm cái này mà g.i.ế.c thằng bé, nếu không g.i.ế.c được thì đừng về! Mau đi đi!”

 

“…” Mã Tuấn im lặng. 

 

Căn nhà cũng yên lặng.

 

Náo loạn một hồi như vậy, Hạ Mẫn Quân cũng không muốn ăn cơm, thở hổn hển, xoay người trở về phòng: “Thật là xui xẻo!”

 

Động tĩnh không nhỏ, ngay cả Dịch Hiên, cháu trai của chủ nhà cũng tới hỏi thăm.

 

Hạ Hùng Hải cười ha ha, ứng phó vài câu rồi cậu ta rời đi. 

 

Sau bữa tối, Hạ Thụ trở lại phòng nhỏ của mình.

 

Phòng của Hạ Thụ rất nhỏ, một không gian nhỏ được ngăn cách ở phía tây, chỉ có bảy hoặc tám mét vuông.

 

Mọi thứ trong phòng được đặt đầy đủ, dọn dẹp ấm áp và sạch sẽ. Thỏ hồng lặng lẽ đặt ở góc giường đơn.

 

Kéo một cái hộp ra khỏi gầm bàn, Hạ Thụ nhẹ nhàng mở hộp ra. 

 

Trong hộp, gần vài trăm lá thư được sắp xếp gọn gàng.

 

Một cũng đàn bị gãy được đặt ở trên cùng, trên đó có một biểu tượng cây nhỏ.

 

Đầu ngón tay vuốt ve hình cây nhỏ, Hạ Thụ tháo vòng ngọc trên cổ xuống. 

 

Cô nhìn miếng ngọc trên sợi dây.

 

Khi Hạ Hùng Hải vào phòng, thấy Hạ Thụ đưa lưng về phía ông ấy xem cái gì đó.

 

“Tiểu Mộc.”

 

Ông ấy khẽ gọi.

 

Hạ Thụ quay lại. 

 

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của cô gái ướt đẫm nước mắt, đôi mắt hạnh nhân đầy nước, lấp lánh.

Loading...