Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-03-04 20:17:06
Lượt xem: 5

Khi đi ra từ con ngõ nhỏ, Tần Dã đã hoàn thành xong công việc của mình, anh ta đợi bên trong chiếc siêu xe của mình ở phố đối diện.

 

Hạ Thụ mới ra khỏi cửa, liếc mắt liền nhìn thấy siêu xe thể thao chói mắt ở phía đối diện.

 

Cô hơi đau đầu, không muốn đi qua chút nào, nhưng lại cảm thấy sau lưng có rất nhiều ánh mắt khác thường của người qua đường nhìn qua.

 

Khi tới gần, Tần Dã hạ của kính xe xuống nhìn cô cười khẽ: “Lại đây? Lên xe.”

 

Hạ Thụ do dự: “Ừm, nói trước, chỉ có lần này……”

 

“Được được được. Lên xe nhanh lên, tôi không thể xuống xe, sợ bị chụp ảnh.”

 

Buông tiếng thở dài, Hạ Thụ mở cửa sau ngồi vào.

 

Tần Dã kỳ lạ: “Tại sao không ngồi ở ghế phó lái.”

 

Giọng Hạ Thụ buồn bực: “Không muốn ngồi.”

 

Anh ta cười khẽ một tiếng, cũng không hỏi nữa, khởi động xe.

 

Đi trên đường, Tần Dã nói: “Tôi nói trước với cô, mấy người bạn này của tôi, mỗi người đều là tinh anh, một người so với một người càng đẹp hơn, sau khi nhìn thấy bọn họ cô nhớ kiềm chế lại! Đừng nói sao tôi không nhắc trước.”

 

… Anh thì có thể có người bạn tinh anh gì!

 

Trong lòng Hạ Thụ âm thầm phỉ nhổ, không muốn nói tiếp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Thấy cô không trả lời lại, Tần Dã nói tiếp: “Đương nhiên, người đẹp trai nhất vẫn là tôi rồi! Ha ha ha ha ha…”

 

“…”

 

Người ngồi phía sau vẫn không có phản ứng gì, Tần Dã nhìn cô từ gương chiếu hậu: “Tại sao lại không nói câu nào!”

 

“…”

 

“Cô bị câm điếc hả?”

 

“…”

 

“Hạ Sấu? Hạ Tiểu Sấu, Tiểu Hạ Hạ, Tiểu Sấu Sấu?”

 

“…”

 

Một mình độc thoại một lúc lâu cũng không ai trả lời, Tần Dã bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay ra mở nhạc.

 

Âm nhạc rock heavy metal ngay lập tức vang lên, đầu Hạ Thụ lập tức muốn nổ.

 

Tiếp theo anh ta lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn bằng giọng nói.

 

“Haha! Bọn tiểu nhị! Bảy giờ ở Tiểu Phong Hà! Tôi sắp tới rồi, rốt cuộc hôm nay ai mời khách!”

 

“Đặc biệt là cậu đó Nhị thiếu! Không được phép không tới, có nghe tôi nói không!! Hôm nay nếu cậu không tới, chúng tôi sẽ chuyển địa điểm tới nhà cậu!”

 

Hạ Thụ cảm thấy anh ta ầm ĩ muốn chết, dùng sức che lỗ tai lại.

 

 

Sau khi Hoắc Cận Hành họp xong, ngồi vào trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Mới yên tĩnh được hai phút thì các thành viên của hội đồng quản trị ồn ào đi ra.

 

Mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen của người đàn ông vẫn bình tĩnh như cũ, luôn lạnh lùng giống như mưa tuyết vào tháng mười hai.

 

Ngồi phía trước là tài xế và trợ lý Chu Tung Kỳ.

 

Thấy anh mở mắt, Chu Tung Kỳ hỏi: “Nhị thiếu, đi chỗ nào tiếp theo?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-97.html.]

 

“Còn có lịch trình gì đằng sau nữa không?” Anh trầm giọng hỏi.

 

Chu Tung Kỳ báo cáo: “Tám giờ rưỡi có một cuộc họp video với bên Nam Xuyên, có một cuộc điện thoại lúc mười một giờ hơn, ngoài ra……….”

 

Anh ta dừng lại một chút, Hoắc Cận Hành nhìn anh ta.

 

Chu Tung Kỳ: “Cậu Thẩm mới vừa nhắn, Tần Tiểu gia hẹn gặp mặt ba người lúc bảy giờ tối nay ở Tiểu Phong Hà, còn hai mươi phút nữa.”

 

Vừa nghe lời này, lông mày Hoắc Cận Hành nhíu lại, khẽ xoa trán.

 

“Từ chối đi.” Giọng anh hơi mệt mỏi: “Nói hôm nay tôi hơi mệt.”

 

Chưa nói hết lời, tiếng tin nhắn vang lên.

 

Vừa mở tin nhắn giọng nói, tiếng Tần Dã lập tức truyền ra, còn có tiếng nhạc đinh tai nhức óc xung quanh.

 

“Haha! Bọn tiểu nhị! Bảy giờ ở Tiểu Phong Hà! Tôi sắp tới rồi, rốt cuộc hôm nay ai mời khách!”

 

“Đặc biết là cậu đó Nhị thiếu, không được phép không tới, có nghe tôi nói không!! Hôm nay nếu cậu không tới, chúng tôi sẽ chuyển địa điểm tới nhà cậu!!!”

 

“………..”

 

Ấn đường Hoắc Cận Hành giật giật, da đầu tê dại. Anh thả lỏng nói: “Bỏ đi.”

 

Anh thở dài: “Đi thôi, gặp một lát rồi trở về.”

 

Khi tới Tiểu Phong Hà thì đã hơn bảy giờ. Hoắc Cận Hành đẩy cửa phòng bao ra: “Rất xin lỗi, đến trễ.”

 

Ở trong phòng chỉ có hai người, Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên.

 

Anh nhìn xung quanh một vòng, khuôn mặt lộ sự kinh ngạc.

 

Thẩm Hoài Xuyên cười: “Lời nói của người kia mà cậu cũng tin? Đã tới rồi, đợi một chút, ngồi đi.”

 

Anh bất đắc dĩ ngồi xuống.

 

Quý Dương rót trà cho anh.

 

Ba người nói chuyện một lúc, hơn khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng động.

 

Quý Dương ngồi đó lờ mờ nghe được tiếng của Tần Dã, cười nói: “Ôi trời, đến đây đến đây!”

 

Anh ấy và Thẩm Hoài Xuyên hào hứng dạt dào nhìn về phía cửa.

 

Cửa phòng bao bị mở ra từ bên ngoài.

 

Cuối cùng Hoắc Cận Hành cũng ngước mắt nhìn.

 

Hạ Thụ nhẫn nại dọc đường.

 

Từ năm nhà họ Hạ suy tàn, Hạ Thụ cực kỳ nhạy cảm với tiếng động, có khi nghe thấy tiếng động, tim cô sẽ đập nhanh hơn, tay run rẩy, cả người rất khó chịu.

 

Xuống xe, sắc mặt Hạ Thụ vô cùng khó coi.

 

Tần Dã thấy cô vẫn nghiêm mặt, cho rằng trong lòng cô còn tức giận, ở bên cạnh dỗ dành.

 

“Cô cười một cái đi “

 

“Đừng lạnh mặt nữa, như vậy không xinh.” 

 

“Để cho bọn họ thấy còn tưởng tôi bắt nạt cô, cười đi, giống vậy đó.”

 

Anh ta nở nụ cười, kề sát vào mặt cô.

Loading...