Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-03-02 10:19:03
Lượt xem: 2

Bên trong hội trường Tiểu Thiên Nga đang diễn ra cuộc thi nhạc nghệ phương Tây, hầu như hàng trăm trường học tại Thanh Thành đều cử những học sinh xuất sắc nhất đến tham gia thi đấu. Để đảm bảo tính công bằng, các thí sinh tham gia sẽ bốc thăm lấy số thứ tự và không thể thay đổi.

 

Số thứ tự biểu diễn của Hạ Thụ là 32.

 

Hậu trường của khán phòng rất nhốn nháo, Hạ Thụ ngồi yên lặng trong góc phòng, tâm trạng bồn chồn nhìn chằm chằm vào điện thoại.

 

Hôm nay cô đi giày cao gót và mặc váy dạ hội, nhà trường đã đặc biệt cử người đến trang điểm và làm tóc giúp cô, chủ đề lần này là tiểu tiên nữ, tông màu ánh bạc tạo cảm giác trầm lắng và huyền bí.

 

“Hạ Thụ!” Đàn chị từ phía sân khấu vội vàng chạy qua, vừa đi vừa gọi cô.

 

Cô thoáng giật mình, ngẩng đầu.

 

Thời điểm hai ánh mắt giao nhau, đàn chị không khỏi sửng sốt, nhất thời không có phản ứng.

 

Hạ Thụ thực sự rất đẹp.

 

Trước đây, khi tiếp xúc với Hạ Thụ cô ấy đã biết Hạ Thụ rất đẹp. Cô không có nét đẹp khiến người khác phải trầm trồ từ ánh nhìn đầu tiên, mà là nét đẹp nhẹ nhàng như gió mùa xuân.

 

Cô gái có làn da trắng trẻo, thanh tú, ngũ quan nhỏ nhắn, đôi mắt biết cười, trong veo lấp lánh như viên pha lê màu trà. Càng ngắm càng đẹp khiến người khác không thể rời mắt.

 

Có thể do thường ngày cô luôn để mặt mộc, bỗng nhiên trang điểm khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.

 

Đàn chị mỉm cười nói: “ Được đấy, trang điểm thế này nhìn rất đẹp! Cuộc thi đã bắt đầu rồi, chị đã hỏi qua em là số 32, dự tính khoảng 12 giờ lên diễn.”

 

Hạ Thụ khẽ khựng người lại.

 

12 giờ.

 

Chuyến bay của anh là 12:30…

 

Cô cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ.” 

 

Cô vô thức xoa chặt hai bàn tay vào điện thoại. 

 

“Hồi hộp sao?” Cả ngày nay tâm trạng của cô có phần sa sút, đàn chị chỉ nghĩ rằng do cô hồi hộp, mỉm cười an ủi, “Không cần lo lắng, cứ bình tĩnh. Trình độ của em rất giỏi, em diễn như lúc tập hàng ngày là được.”

 

Hạ Thụ gật đầu.

 

Thời gian chậm chậm trôi qua.

 

Hậu trường có thể nghe được những âm thanh trên sân khấu, có tiếng nhạc du dương rồi vui nhộn lần lượt truyền đến, Hạ Thụ chỉ nhìn chằm chằm vào thời gian đang trôi đi trên điện thoại.

 

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc quay lại điện thoại của cô hiện lên vài mẩu tin nhắn, — mở từng tin nhắn.

 

[Vũ Thuần: Tiểu Mộc, Tiểu Mộc, Tống Hành vừa quay lại lấy đồ, bây giờ đã đi mất rồi! Chuyến bay cậu ấy khởi hành lúc 12:30, cậu chắc chắn là không đi tiễn cậu ấy sao?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-65.html.]

 

[Vũ Thuần: Tuyệt đối đừng làm chuyện khiến bản thân phải hối hận đấy!]

 

[Vũ Thuần: Tớ vừa nghe nói cậu ấy sẽ quay về nhà cậu lần nữa, bây giờ cậu mà về chắc vẫn kịp, dù cậu lựa chọn thế nào mình đều ủng hộ cậu!(Cố lên!)]

 

Tin nhắn thứ tư.

 

[Thi đấu cố lên.]

 

[ Đính kèm là một tấm ảnh hoa dành dành. ]

 

A Hành……

 

Trên khán đài vừa kết thúc một bản nhạc violin, lời giới thiệu của thí sinh tham gia loáng thoáng truyền tới, “ ……Đây là bản <Lorraine ngọt ngào> được sáng tác bởi một cựu chiến binh Mỹ tưởng nhớ về người vợ quá cố của mình. Người vợ đã đồng hành cùng ông hơn nửa đời người, có thể nói, đây là quãng thời gian ngọt ngào và hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ông.”

 

“Sau cái c.h.ế.t của Lorraine, người cựu chiến binh vô cùng đau đớn. Ông biết mình sẽ không thể gặp lại cô lần nữa, vì vậy ông muốn dùng âm nhạc như một chiếc thang kết nối giữa mình và thiên đường, lắng nghe…”

 

Nhịp tim của cô đập nhanh hơn, mắt cũng dần đỏ lên. Hay tay siết chặt điện thoại, cô đột ngột đứng dậy, “Đàn chị, em không thi nữa!”

 

Các thí sinh đang đứng khu vực chờ đều hướng mắt nhìn qua.

 

Đàn chị vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn nghe không hiểu, “Cái gì?”

 

“Em không thể thi.” Cô nhắc lại thêm lần nữa, nước mắt chầm chậm rơi xuống, cộng thêm những màu óng ánh của lớp trang điểm nơi khoé mắt khiến nó càng thêm long lanh, “Đàn chị, thật xin lỗi!”

 

Đàn chị không khỏi sững sờ: “Em đùa gì vậy? Hạ Thụ, đến lúc này rồi sao em có thể nói không thi là không thi? Đã xảy ra chuyện gì? Em cứ từ từ nói.”

 

Hạ Thụ khóc càng dữ dội hơn. 

 

Có tiếng vỗ tay dưới khán đài, cô bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên chính thức tham gia cuộc thi cello, đó là khi cô học lớp 5.

 

……

 

“A Hành, sắp thi rồi, tớ sợ lắm! Ngày hôm đó cậu nghỉ một ngày để đi thi cùng tớ nhé, chỉ cần ngồi dưới nhìn tớ là được.”

 

“Tớ ở đó cậu liền không sợ sao?”

 

“Đúng vậy, đến lúc đó nếu ban giám khảo mắng tớ, cậu hãy giúp tớ thầm trù ẻo họ nhé! Tớ biết cậu ngồi dưới đó, vẫn luôn bên cạnh tớ thì sẽ không sợ nữa.”

 

……

 

Hạ Thụ rưng rưng nước mắt nói: “Em sợ.”

 

Anh không ở đây, anh hải đi rồi.

 

Cô sợ rằng mình sẽ không còn được gặp anh nữa.

Loading...