Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-03-01 20:07:41
Lượt xem: 7
Tim anh đập nhanh, thấp giọng nói: “Không”.
Ánh chiều vàng phía xa nhạt dần, mặt trời chưa lặn hoàn toàn, nhưng ánh trăng màu trắng phía chân trời đã dần hiện ra.
Ở phía trước có một siêu thị bán đồ nhập khẩu, Hạ Thụ dừng lại, ngẩng đầu lên mỉm cười ngọt ngào: “A Hành, chờ tớ một lát”.
Nụ cười ấy giống như trước kia, trong veo tựa ánh nắng. Tống Hành nhìn không chớp mắt.
Anh nhìn thấy cô chạy vào siêu thị nhập khẩu.
Đến khi đi ra, cô giấu gì đó sau lưng, rồi đi thẳng đến trước mặt anh, xòe bàn tay đang giấu vật quý ra: “Ta đa”
Là một túi kẹo gấu.
Anh khó hiểu nhìn cô.
Gió mát nhưng tay cô vẫn ấm áp.
Hạ Thụ đặt kẹo vào tay anh.
“Trước kia mỗi lần tớ tức giận, cậu đều mang kẹo dỗ dành tớ, sau đó tớ sẽ không tức giận.. A Hành, giờ đến lượt tớ dỗ cậu, tớ cho cậu kẹo gấu, cậu không được giận tớ nữa.”
Ngực anh dường như thắt lại, nắm chặt kẹo gấu trong tay.
“Hạ Thụ”.
Con phố dài yên tĩnh, ánh trăng sáng trong.
Anh gằn từng chữ, khó khăn nhưng rõ ràng: “Nếu tớ quay về nhà họ Hoắc..”
Anh chỉ mới nói vài lời, mắt cô chợt đỏ lên, vội cúi đầu để che giấu.
Anh không dám nói thêm gì nữa, lòng anh nặng trĩu.
Khoảng một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu, nước trong mắt cô long lanh, nhưng không hề rơi xuống.
Cô mỉm cười nhìn anh: “Như vậy rất tốt.”
Cổ họng của Tống Hành như bị ai bóp nghẹn, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, vành mắt đỏ lên.
Hạ Thụ chăm chú nhìn biểu cảm của anh, nói khẽ: “A Hành”.
Thật ra…
Khi hôm nay cậu đến đây, khi bắt gặp ánh mắt của cậu, tớ đã biết, tớ sẽ mất cậu.
Từ trước đến nay cậu luôn cứng rắn và kiên định. Chỉ khi đối diện với vấn đề liên quan đến tớ, cậu mới có sự do dự. Cậu thấy đó, tớ vẫn luôn hiểu cậu.
Chẳng qua, tớ không dám hỏi, không dám nói, càng không dám chủ động nhắc đến.
Tớ sợ sau này khi nghĩ lại, sẽ nhận ra chính tớ là người đẩy cậu ra xa.
Vì vậy tớ rất xin lỗi cậu.
Tớ ích kỷ, để cậu nói ra chuyện tàn nhẫn này.
…
Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống, khuôn mặt ướt nhẹp. Cuối cùng không nói ra những lời đó, chỉ nói: “Tớ sẽ ủng hộ mọi quyết định của cậu.”
Trong chớp mắt, Tống Hành cảm tưởng như có vạn mũi d.a.o đ.â.m xuyên tâm can, muốn ôm cô nhưng lại không dám chạm vào, cuối cùng chậm rãi đặt tay lên vai cô.
“Hạ Thụ.” Anh nói bằng giọng trầm: “Một năm rưỡi.”
“…”
“Chỉ một năm rưỡi thôi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đại học A, được không?Tớ xin lỗi.. Cậu đợi tớ một năm rưỡi nhé, được không?”
Cô cúi đầu, nước mắt rơi làm ướt giày, cô khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-63.html.]
Ánh trời chiều đã hoàn toàn biến mất.
Đèn đường cũng dần sáng lên, tối nay trời không có sao.
Cô lau nước mắt, hỏi: “Khi nào thì cậu đi?”
“Ngày 21.”
Cô im lặng.
Ngày 21.
21 tháng 3…
Là ngày cô tham gia cuộc thi Cello.
Giọng cô run rẩy: “Không thể hoãn lại một ngày sao?”
Anh không dám nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói: “Ba mẹ tớ có việc phải đi Châu Âu, anh em tớ cũng phải nhanh chóng về Nam Xuyên. Dự báo thời tiết nói Nam Xuyên sẽ có mưa lớn vào ngày 22, nên ngày 21 là hạn chót.”
Cô hiểu rõ, không nói thêm gì nữa. Chỉ cảm thấy tiếc nuối.
“Cậu đã soạn đồ hết chưa?”
“… Rồi.”
“Vậy…” Cô khẽ nói: “Thượng lộ bình an.”
Môi Tống Hành tái nhợt, nhìn lên bầu trời nhuộm ánh bạc từ mặt trăng, giọng vô cùng khàn: “Tớ đưa cậu về.”
Hạ Thụ mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu.”
Ngôi nhà đó… Đã không còn có cậu.
Tớ chẳng muốn nhìn thấy cậu cùng tớ trở về nhà, rồi lại rời đi.
Cô lấy hộp đàn của mình ra khỏi vai anh, mỉm cười với đôi mắt đỏ hoe: “A Hành, cậu đi đi! Tớ nhìn cậu đi.”
“Nhưng…”
Cô lùi về sau hai bước, cách anh xa hơn một chút, cười nhìn anh, nói: “Hôm cậu đi, tớ không tiễn được, chỉ có thể làm như thế này. A Hành đi đi, tớ đang dõi theo cậu đấy.”
Trong lòng Tống Hành đau đớn như bị kim châm, cuối cùng cũng chẳng thể chịu đựng được nữa, khẽ nhắm mắt: “Được.”
Anh xoay người.
Nhìn thấy anh bước đi,ngày càng xa cô, nụ cười trên môi Hạ Thụ dần hạ xuống, liên tục rơi nước mắt.
Cô buộc bản thân không phát ra tiếng, đột nhiên hét lên: “A Hành.”
Anh dừng lại.
Trước khi anh quay người lại, cô hét lên: “Đừng quay lại.”
“…”Khuôn mặt Tống Hành cũng giàn dụa nước mắt, anh không dám quay đầu lại, chỉ có thể đứng yên.
Cơn gió nhẹ lướt qua góc áo anh.
Cô hét lên ở phía sau: “Sau này hãy nhớ, khi buồn thì cứ khóc, vui thì cười, trong lòng có tâm sự thì tìm người để chia sẻ, đừng cố gắng giữ trong lòng. Có rất nhiều người thương yêu cậu, họ không muốn cậu tự mình chịu đựng. Mặt trời sẽ lên mỗi ngày và mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Anh nắm chặt tay, trả lời cô: “Được.”
“Phải bảo vệ bản thân thật tốt. Cậu rất hay bị thương, vì vậy khi tập Taekwondo phải mặc đồ bảo hộ. Khi bị thương phải bôi thuốc, đừng lờ đi. Nhóm m.á.u của chúng ta rất hiếm, nên phải thật cẩn thận,không ai được bị thương.”
“… Được.”
“Còn có…” Giọng cô nghẹn ngào, nhìn bóng lưng anh một hồi lâu, cuối cùng nói: “Tạm biệt.”
Câu tớ thích cậu.
Cuối cùng cũng không thể nói ra.