Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-03-01 11:29:43
Lượt xem: 4

Ánh sáng trong điện thoại rất ảm đạm, chỉ có thể chiếu sáng một góc nhỏ trong phòng.

 

Ánh sáng nhạt chiếu vào mắt anh, Hạ Thụ cố nén nước mắt đang trực dâng trào, cười với anh.

 

Mặt thiếu niên không có cảm xúc, không có nước mắt, chỉ còn đôi mắt đen kịt,

 

nhìn cô thông qua ánh sáng yếu ớt.

 

Nhưng càng như vậy, nội tâm của cô càng khó chịu hơn, sườn mặt đau dữ dội.

 

Tống Hành bình tĩnh nhìn cô.

 

Một lúc lâu sau, ngón tay lạnh buốt của anh chạm vào đuôi mắt của cô, giọng nói khàn khàn: “… Khóc sao?”

 

Hạ Thụ giật mình, vội mở mắt: “Không…”

 

Cô di chuyển điện thoại ra xa, dùng mu bàn tay dụi đôi mắt: “Vừa nãy bụi bay vào mắt tớ.”

 

Đuôi mắt hạnh đỏ bừng, trong hốc mắt vẫn còn nước.

 

Có nhiều thứ không nhất thiết phải nói thẳng ra, nhưng bọn họ vẫn ngầm hiểu.

 

Thở phào nhẹ nhõm, xác nhận không còn nước mắt, Hạ Thụ cười với anh: “A Hành, chúc mừng cậu tìm được người nhà.”

 

Ánh mắt Tống Hành vẫn bình tĩnh như trước, nhưng giọng nói lại đắng ngắt: “Theo ý của cậu, đây là chuyện tốt sao?”

 

Hạ Thụ nghe vậy thì thấy vô cùng căng thẳng nhưng vẫn cười nói: “Tất nhiên rồi”

 

Con ngươi của cô rũ thấp xuống: “Có ba, có mẹ, tất nhiên đó là chuyện tốt. Lúc nhỏ, không phải cậu hâm mộ tớ có ông nội, có ba, có người nhà sao?”

 

Ánh mắt của anh tối dần, áo trắng bị ánh sáng của đèn pin bao phủ đến mờ ảo. Rất lâu sau, anh lẳng lặng rũ mắt.

 

“Hạ Thụ.” Anh ở trong góc khẽ gọi tên cô.

 

Hạ Thụ nhìn anh.

 

Anh hơi ngừng lại, một lát sau mới bình tĩnh mở miệng, giọng nói ảm đạm: “Tớ vừa mơ một giấc mơ.”

 

“Hả?” Cô kiên trì mỉm cười, đôi mắt đã ngấn lệ.

 

“Trong mơ tớ thấy không ai cần tớ.”

 

Tim Hạ Thụ bỗng đau nhói.

 

Lời nói của anh chính là con d.a.o sắc vô hình nhọn nhất, cứa trên làn da, không có một tiếng động, nhưng lại có thể nhìn thấy cốt tủy bên trong, từng câu nói đều khứa vào tim cô khiến nó chảy m.á.u đầm đìa.

 

“Không, sao lại vậy.” Trong giọng nói của cô có chứa sự run rẩy mà chính bản thân cô cũng không nhận ra: “Không phải, không ai cần cậu, chỉ là có thêm vài người yêu cậu hơn mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-56.html.]

 

Đáy mắt Tống Hành có hơi nước, anh cười khẽ.

 

“Hạ Thụ, cậu biết không.” Giọng nhẹ như không: “Thì ra, tớ không phải bị vứt bỏ.”

 

“…”

 

“Tớ vẫn luôn cho rằng bản thân bị vứt bỏ, thì ra không phải…”

 

Tống Hành vẫn luôn cho rằng mình bị vứt bỏ.

 

Chuyện phát sinh từ nhiều năm trước, anh đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ bản thân được cứu tại một nơi hoang vu đầy tuyết, sau đó được đưa vào cô nhi viện

 

Cô nhi viện có rất nhiều đứa trẻ, cứ cách mấy tháng, sẽ có đứa trẻ mới được đưa tới.

 

Những đứa trẻ ở đó, hầu hết là bị vứt bỏ. Có ít bé trai, chủ yếu là bé gái.

 

Có người bị tàn tật, có người tâm lý tự bế. Bọn họ đều giống như anh, sống dưới các cây cầu ở vùng ngoại ô, được người dân địa phương phát hiện được, sau đó đưa đến nơi này.

 

Lần đầu tiên  hiểu khái niệm “Cô nhi” là khi anh năm tuổi.

 

Khi đó  ở cô nhi viện, bọn họ được người trong cô nhi viện dẫn xuống dưới núi du xuân, trùng hợp gặp nhiều  cũng đưa con đi chơi. Những đứa bé kia chỉ vào lá cờ nhỏ của bọn họ, hỏi cô nhi viện là gì?

 

Có người lớn trả lời: “Là nơi ở của cô nhi.”

 

Vậy cô nhi là gì?

 

Chính là những đứa trẻ không có ba mẹ. Ba mẹ không cần bọn họ, vì vậy bọn họ trở thành cô nhi.

 

Anh cái hiểu cái không, bỗng giật mình nhận ra, thì ra bọn họ bị bỏ rơi, bị vứt bỏ.

 

Giáo viên từng nói mỗi đứa trẻ là lễ vật ông trời ban tặng, đều là thiên sứ.

 

Nhưng thì ra thiên sứ cũng sẽ bị vứt bỏ.

 

Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc tìm bọn họ, hỏi bọn họ tại sao vứt bỏ anh? Tại sao lại không cần anh nữa?

 

Thế nhưng chỉ là nghĩ vậy, nếu hỏi rồi thì sao nữa?

 

Anh đến trên đời này một lần, anh muốn sống thoải mái đơn giản, muốn sống dưới ánh mặt trời, không muốn tự giam mình trong những lo âu.

 

Những năm đó ở cô nhi viện, không phải không có ai lựa chọn anh. Chỉ là khi nghe đến nhóm m.á.u hiếm của anh đều chùn bước: “Nhóm m.á.u này… Nếu chúng ta nhận nuôi nó, ngộ nhỡ có ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?” Cậu nhìn mà xem, trên đời này, ai cũng cân nhắc đến lợi hại, luôn để lợi ích của mình lên hàng đầu.

 

Đến cả việc anh khóc, anh cũng không dám khóc thành tiếng.

 

Khi biết những người kia là ba mẹ ruột của mình, anh thật muốn đến chất vấn bọn họ, muốn mắng bọn họ, muốn hỏi nếu không cần anh ngay từ đầu, tại sao bây giờ lại đến tìm anh? Tại sao mấy người lại đến quấy rầy cuộc sống hiện tại của anh?

 

Nhưng khi anh biết mình bị lạc vì một trận tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, thì ra bọn họ cũng bị giày vò trong mười năm này, điều này khiến anh thậm chí không thể oán trách họ một chút nào.

Loading...