Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-03-01 00:22:16
Lượt xem: 6
Phòng khách cách cầu thang đi lên lầu hai không xa, lúc Hạ Thụ rẽ vào góc khuất rồi im lặng đứng yên.
Những cuộc trò chuyện kia ngắt quãng rơi vào tai cô.
“Tiểu Hành, đây chính là Tiểu Hành…”
“Đã lớn như vậy rồi… Giống! Giống thật! Cận Diễm, con nhìn thằng bé giống con biết bao nhiêu!”
“Con đừng sợ, chúng ta, chúng ta chỉ hỏi con vài câu. Con à, con… Có phải nhóm m.á.u của con là AB RH âm tính không?”
“Có phải con có một miếng ngọc bội màu trắng! Phía trên khắc một chữ “Hành” đúng không?
“… Đó là món quà lúc con ra đời, ông nội tặng cho con! Đúng rồi con là Tiểu Hành! Chúng ta là ba mẹ của con!”
“Năm đó cũng là ba mẹ không tốt, con còn nhỏ như vậy, lại để con ở nhà một mình. Ai ngờ lại xảy ra tai nạn giao thông, còn làm thất lạc con…”
“Tiểu Hành, về nhà với ba mẹ đi! Về nhà với ba mẹ đi được không? Tiểu Hành?”
…
Đáy mắt của người phụ nữ đẫm nước mắt, giọng nói đều ngập trong tiếng khóc thút thít. Khiến cho người khác không phân biệt được cuối cùng là đau khổ hay vui mừng.
Sống lưng của Tống Hành cứng ngắc, cả người vừa mơ màng vừa không biết làm sao.
Đầu óc của anh trống rỗng, trong lồng n.g.ự.c trống không, dường như khí lạnh từ trái tim đã tràn hết ra bên ngoài.
“Mẹ.” Đúng lúc đó người thanh niên có tướng mạo giống Tống Hành đến tám phần nắm bả vai người phụ nữ, thấp giọng khuyên nhủ: “Không còn sớm nữa, hôm nay về trước đi. Để Tiểu Hành nghỉ ngơi cho khỏe. Chờ ngày mai, chúng ta đi làm giám định ADN.”
Người phụ nữ hai mắt đẫm lệ lờ mờ gật đầu một cái.
Hạ Thụ không biết, rốt cuộc cô đã chịu đựng hai giờ kia như thế nào. Cô ngẩn ngơ ôm đầu gối, ngồi ở góc khuất của cầu thang, cho đến khi nghe được có bước chân phía sau cầu thang.
Trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của cô là muốn chạy trốn. Cô nắm chặt cặp sách lật đật chạy thật nhanh lên tầng, chui vào phòng đóng cửa lại.
Đương nhiên Tống Hành có thể nghe thấy mấy tiếng động giống như đang chạy trốn đó. Anh đứng trước cửa phòng của thiếu nữ.
Trong phòng không mở đèn, Hạ Thụ tựa lên cánh cửa, ngơ ngác không biết nghĩ gì.
Trên mặt lạnh buốt, cô đưa tay chạm vào gò má, mãi một lúc sau mới phát hiện ra vậy mà lại ẩm ướt rồi.
Thiếu niên lặng lẽ đứng ngoài cửa, tay cứng đờ giơ lên trong không trung.
Lần đầu tiên, đối mặt với cánh cửa này, anh muốn gõ cũng không dám gõ. Cuối cùng dần hạ tay xuống.
*
Trong lớp văn số một, đang phát bài kiểm tra sửa lỗi chính tả từ vựng tiếng anh.
“Thẩm Hoài Xuyên, đúng toàn bộ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-53.html.]
“Dương Tinh Tinh, sai bốn từ.”
“Cố Vũ Thuần, sai hai từ.”
“Tôn Cường…”
…
Trong phòng có hơi hỗn loạn, đám học sinh bên dưới cũng lộn xộn, nhộn nhịp kéo người bên cạnh hỏi sai mấy từ.
“Sai một từ chép lại hai mươi lần nhé!” Cán sự môn anh văn đứng trên bục giảng nói to, lúc này đọc tên: “Hạ Thụ.”
Sau đó lại ngừng một lát.
Cô ta có hơi kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Thụ.
Không nói ra cụ thể sai mấy từ, cán sự môn học đưa phiếu trắc nghiệm đến tay cô. Hạ Thụ nhẹ nhàng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Trở về chỗ ngồi, Cố Vũ Thuần hơi tò mò, tùy tiện hỏi: “Ôi, Tiểu Mộc, thế nào hả? Sai mấy từ?”
Cô ấy đưa tay lấy phiếu trắc nghiệm trên tay cô, Hạ Thụ không ngăn cản.
Cố Vũ Thuần lại bất ngờ thay đổi sắc mặt: “Vãi chưởng?!”
Cô ta không thể tưởng tượng nổi, quay đầu nhìn Hạ Thụ.
Vẻ mặt của Hạ Thụ bình tĩnh. Trên tờ phiếu trắc nghiệm đó, dấu gạch chéo đỏ chiếm gần một nửa tờ giấy, nhìn mà phát hoảng.
Đây không phải là trình độ của cô, ánh mắt của Cố Vũ Thuần dần dần biến thành lo lắng, dè dặt nói: “Tiểu Mộc, hôm nay kết quả của cậu sao thế này?”
Hạ Thụ không nói chuyện.
Từ sáng hôm nay trạng thái của Hạ Thụ đã rất bất thường, Cố Vũ Thuần cảm nhận rất rõ. Giờ thực nghiệm địa lý buổi sáng thì cầm nhầm sách, trong giờ học đi lấy nước thì lại quên cầm cốc.
Điều quan trọng nhất là không cười, không nói câu nào, giống hệt như Tống Hành, Tiểu Mộc rạng rỡ thích cười của cô ấy đi đâu rồi.
Nhớ đến Tống Hành, Cố Vũ Thuần mới muộn màng nhận ra: “Đúng ha, hôm nay Tống Hành cũng không đến…”
Ánh mắt của Hạ Thụ không chút gợn sóng hơi ngưng lại.
“Cậu ấy sao thế? Bị bệnh à? Là vì Tống Hành sao?”
Cô chỉ mới nhìn về chỗ ngồi của anh ở phía xa, trong lòng đã đau âm ỉ.
…
Buổi tối tan học, cô về nhà một mình.
Đẩy cửa biệt thự ra, trong nháy mắt Hạ thụ đã nghe được tiếng cười nói nhẹ nhàng từ phòng khách truyền tới, đèn đóm trong nhà sáng trưng.