Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-02-28 19:28:00
Lượt xem: 4

Hạ Thụ rầu rĩ, xấu hổ bĩu môi.

 

Thấy anh không trách mình mà lại bắt đầu viết câu trả lời cho cô, cô cảm thấy vui vẻ. 

 

Cô khoanh tay xuống bàn, nằm xuống mặt bàn nhìn anh. Trong phòng ngủ im ắng, chỉ có tiếng đồng trên tường tích tắc, giống như tiếng tim đập.

 

A Hành.

 

Đây là A Hành.

 

Đây là thiếu niên của cô.

 

Cô lặng lẽ nhìn anh, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua chậm cũng tốt, tim cô cũng đập bình tĩnh hơn.

 

Nhưng mỗi nhịp đập đều có sức mạnh phi thường, và mỗi nhịp đập đều vì anh.

 

Cô nhìn anh, như thể cố khắc ghi hình bóng của anh vào trái tim mình.

 

Trong lòng của cô có một cây bút vẽ, cô khắc họa anh trong lòng mình.

 

 

Đây là A Hành.

 

Người đã lớn lên cùng cô, lau nước mắt cho cô, âm thầm bảo vệ cô. Trên thế giới, ngoại trừ ông nội và ba ra thì chỉ có thiếu niên này đối xử với cô tốt nhất.

 

Anh có một khuôn mặt lạnh lùng, xa cách, đôi môi mỏng, đôi lông mày sắc như gươm, và một đôi mắt đen trầm lặng.

 

Anh có làn da trắng, đôi mắt cũng rất sâu. Ánh mắt thường không có ý cười, lúc nào cũng bình tĩnh, nhưng lại có thể nắm giữ biển sao rộng lớn nhất trên đời.

 

Anh thật sự rất rất rất đẹp trai.

 

Hạ Mẫn Quân luôn nói anh quá lạnh lùng và vô tâm, không nên nuôi những người như anh. Bây giờ nuôi lớn anh, tương lai có lẽ sẽ không biết ơn họ.

 

Vũ Thuần cũng nói rằng tính anh rất trầm, không thích nói chuyện, nếu tương lai ở bên anh, chỉ sợ sẽ rất nhàm chán.

 

Nhưng điều cô ấy không biết là, anh là người rất tốt.

 

Anh sẽ chạy qua hai con phố chỉ để mua kẹo gấu mà cô thích, sẽ dùng hết tiền tiêu vặt để mua cung đàn cho cô, tuy không thích nghe nhạc nhưng sẽ kiên nhẫn nghe nhạc cùng cô.

 

Cô thích anh.

 

Không phải kiểu thích bình thường. Mà là một thứ quý báu nhất trên đời, chỉ che chở, trân trọng anh, chính là kiểu thích đó.

 

Là muốn nắm tay anh, muốn ôm, muốn hôn, muốn kết hôn và bên nhau mãi mãi.

 

Nhịp tim tăng dần, trong phòng chỉ có tiếng bút sột soạt. Cô nhìn nét bút của anh và chìm đắm trong bí mật của mình.

 

Hai má Hạ Thụ đỏ bừng, vô thức mỉm cười.

 

Cô lại nghĩ.

 

A Hành… Có thích cô không?

 

Chợt thấy có chút tiếc nuối, hôm nay Tưởng Nguyệt Viện hỏi anh câu đó, tại sao anh lại không trả lời?

 

Thật tốt nếu anh trả lời, cô sẽ không lo lắng bất an như vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-50.html.]

Vậy cô nên làm gì nếu… Anh không thích cô?

 

“Đẹp lắm sao?” Người thiếu niên bên cạnh đột nhiên nói, không hề ngẩng đầu, cũng không dừng bút.

 

“… Hả?” Hạ Thụ như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngồi thẳng dậy, “Cái, cái gì đẹp?” 

 

“Tớ.” Ngòi bút dừng lại, Tống Hành ngước mắt lên, đôi mắt có ẩn chứa một tia dịu dàng: “Sao cậu cứ nhìn tớ suốt vậy?”

 

Như bị vạch trần bí mật, khuôn mặt Hạ Thụ nóng rực, cúi đầu: “Ai, ai nhìn cậu! Tớ không có!”

 

Cô cười ngượng ngùng nhưng không kìm được.

 

Khóe môi Tống Hành cong lên.

 

Mắt Hạ Thụ sáng ngời, lấy hết can đảm nhìn anh: “A Hành, cho tớ hỏi một câu.”

 

Tống Hành nhìn cô.

 

Năm nay cô mười sáu tuổi, đôi mắt trong veo, không nhiễm bụi trần.

 

Anh thích nhìn cô trong khi cô cũng đang nhìn mình. Bởi vì những lúc như vậy, trong mắt cô chỉ toàn là anh, và chỉ có anh.

 

Ánh sáng chiếu vào mắt cô, hai mắt Hạ Thụ lại sáng rực lên: “Cậu đã tính đến chuyện thi vào trường đại học nào chưa?”

 

Họ chưa bao giờ xa nhau, bây giờ càng không muốn xa nhau.

 

Cô nghĩ trước mắt chuyện có thể khiến họ xa nhau chính là đại học.

 

Tống Hành giật mình.

 

Nhắc tới đại học, anh cảm thấy có hơi bất lực và chua xót không nói nên lời.

 

“Còn cậu thì sao?” Giọng anh hơi trầm.

 

“À…” Dường như cô chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, Hạ Thụ nghĩ nghĩ: “Tớ cũng chưa biết. Tớ muốn đi Đế Đô, muốn học chuyên ngành bình thường về bên Xã hội, cũng muốn học đàn Cello chuyên nghiệp, tớ chưa nghĩ kỹ.”

 

Tống Hành siết chặt cây bút: “Hạ Thụ, tớ…”

 

Những lời của Hạ lão gia hôm đó vẫn văng vẳng bên tai như một hồi chuông cảnh tỉnh anh, cũng rất khó nói.

 

Nhưng dù khó đến đâu, sớm muộn gì cũng phải nói ra.

 

“Có thể tớ sẽ thi đại học A.”

 

Người bên cạnh bỗng im lặng.

 

Sự im lặng của cô như một gáo nước lạnh dội vào tim anh. Nhưng dù sao vẫn phải đối mặt.

 

“Đại học A?” Sau khoảng hai giây, cô gái cười nhẹ, “Được lắm.”

 

Anh ngẩn ra.

 

Cô chớp chớp mắt, hai má hơi ửng hồng, có hơi xấu hổ: “Ừm… thành tích cậu tốt,  chắc hẳn có thể đậu vào đại học A. Nhưng thành tích của tớ thì hơi kém. Nhưng mà! Tớ nhớ đại học A cũng có viện nghệ thuật, có lẽ điểm sẽ thấp hơn. Nếu thuận lợi, không chừng…”

 

Không chừng cô cũng có thể đậu đại học A được.

 

Không chừng, cô sẽ được học cùng trường với anh, ở chung một chỗ với anh.

 

Tống Hành khẽ nắm tay, anh cảm thấy trong lòng có một tia c.h.ế.t chóc dần dần nhen nhóm, mặc dù ngọn lửa yếu ớt nhưng vẫn khiến người khác thấy run sợ.

Loading...