Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-02-28 10:44:50
Lượt xem: 5

Hạ Thụ hoảng sợ, vội vàng chạy lên dùng sức đẩy Hạ Mẫn Quân ra: “Cô làm gì đó!”

 

Cô xoay người nhìn Tống Hành, một đôi mắt trong veo ướt át nhìn anh, dùng ánh mắt yên lặng hỏi anh có sao không.

 

Tống Hành hơi nghiêng, hơi thở còn mang theo hơi lạnh lẽo bên ngoài, lắc đầu rất nhẹ với cô.

 

Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt còn chưa kịp lau nước mắt của cô, trong lòng đoán chắc chắn không phải chuyện tốt gì, nhíu mày lại.

 

Bầu không khí phòng khách lại càng hỗn loạn.

 

Hạ Mẫn Quân la hét ầm ĩ, ấm ức kể lể với Hạ lão gia, nói Hạ Thụ đẩy bà ta.

 

Mã Tuấn vùng vẫy kéo Hạ Thụ muốn tính sổ, vội vàng đến hỏi cô tại sao phải đẩy mẹ cậu ta.

 

Tống Hành ngăn tay mình bảo vệ Hạ Thụ ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng.

 

Hạ Hùng Hải bên này khó khăn lắm mới khuyên được Hạ lão gia bớt giận một chút, lại vội vàng đến bên này kéo Mã Tuấn đi.

 

Ông nói với Tống Hành: “A Hành, con mau dẫn Tiểu Mộc về phòng trước đi! Con bé còn bệnh đấy, cẩn thận lại sốt.”

 

Tống Hành yên lặng gật đầu.

 

Dọc đường dẫn Hạ Thụ lên lầu hai, bên tai rốt cuộc yên lặng.

 

Hạ Thụ vừa khóc vừa đi, bước chân rất nhanh.

 

“Hạ Thụ.” Tống Hành đi theo phía sau cô, không dám đi theo quá nhanh, chỉ có thể nhẹ giọng gọi một tiếng ý bảo cô từ từ.

 

Hạ Thụ dùng mu bàn tay lau nước mắt, bả vai run lên một cái.

 

“Hạ Thụ.”

 

Dường như cô không nghe thấy, không đáp lại anh, cũng không dừng bước chân lại.

 

“Hạ…”

 

Ngay lúc anh gọi đến lần thứ ba, Hạ Thụ bỗng nhiên dừng bước chân quay đầu lại… nhào vào trong lồng n.g.ự.c anh một phen.

 

Tống Hành kinh ngạc, đột ngột như vậy đôi tay không kịp phòng bị cố định ở hai bên cơ thể, hết sức kinh ngạc cúi đầu nhìn cô.

 

Trái tim bên trong lồng ngực.

 

Đập nhanh hơn.

 

Cả người anh cứng đờ, ngón tay thả lòng lại cuộn tròn, rất muốn ôm cô giống như cô nhưng lại do dự, cuối cùng chỉ chậm rãi dừng trên cánh tay bả vai cô.

 

“Sao vậy?” Anh không kìm chế được cổ họng khàn khàn của mình.

 

Cô gái không nói lời nào.

 

Mặt cô chôn ở n.g.ự.c anh, lúc đầu chỉ là lẳng lặng dựa vào, nhưng dần dần, thiếu niên cảm nhận được vai cô rung lên.

 

Cô đang khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-42.html.]

 

Anh nắm hai tay cô không kìm lòng được mà siết chặt.

 

Tiếng khóc từ từ lan ra. Mới đầu rất nhẹ, cũng rất nhỏ, giống như tiếng ríu rít của mèo con. Lặp đi lặp lại.

 

Từ từ tiếng của cô bắt đầu lớn lên, giống như không quan tâm gì cả, đôi tay nắm chặt áo khoác của anh, tiếng nức nở đứt quãng, uất ức nhịn đã lâu và đau lòng.

 

Tống Hành yên lặng đứng, mặc cho cô ở trong lòng n.g.ự.c níu lấy anh khóc thút thít. Nước mắt thấm vào n.g.ự.c anh vải áo dán trên da anh, vô cùng khó chịu.

 

Trong lòng anh càng chua xót.

 

Qua khoảng mấy phút, tiếng khóc thút thít ngừng dần, Hạ Thụ chậm rãi buông lỏng tay túm quần áo anh ra, lau nước mắt.

 

“A Hành, ai cũng không được bắt nạt cậu.”

 

Cô hít hít mũi, ở trong lồng n.g.ự.c anh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước sau khi khóc xong, lại đặc biệt kiên định.

 

“Cho dù là người nhà của tớ cũng không được.”

 

Phòng của Hạ Thụ là phòng công chúa màu hồng phấn, trên rèm cửa sổ trang trí đèn ngôi sao, lúc mở lên, thật giống như sao đầy trời từng trận lấp lánh, mênh m.ô.n.g mà ấm áp.

 

Ngồi trong phòng một lát, cảm xúc Hạ Thụ khá hơn nhiều. Nước mắt vẫn còn rơi lộp độp xuống đất, ngang bướng không chịu phát ra một tiếng.

 

Tống Hành trong phòng vệ sinh cầm khăn lông đã ngâm nước ấm vào, đi ra ngồi xổm trước mặt cô.

 

Anh đưa khăn lông cho cô. Hạ Thụ chậm rãi ngẩng đầu, chỉ yên lặng nhìn anh, không động đậy. Cô khóc rất lâu, đôi mắt ướt đẫm. Từng giọt đỏ au, sưng như hai hạt đào nhỏ vừa mới chín, có một chút đáng thương vô cùng đáng yêu.

 

Thấy cô không nhận lấy, Tống Hành có hơi bất đắc dĩ, khẽ thở dài một tiếng. Đứng dậy lấy một cái đệm, cẩn thận trải trên giường mới ngồi xuống bên cạnh cô, đích thân lau mặt cho cô.

 

Hạ Thụ vẫn không nhúc nhích mặc cho anh loay hoay.

 

Nhiệt độ khăn lông vừa ấm vừa nóng. Da cô non nớt, lại mỏng, mới lau hai cái gò má đã ửng hồng.

 

Tống Hành không dám dùng sức, thật cẩn thận dùng chỗ mềm mại nhất của khăn lông nhẹ nhàng lau quanh mắt cô, khẽ mở miệng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Giọng nói anh vừa trong trẻo trầm lặng vừa êm tai, đặc biệt là ở trong không gian vô cùng yên tĩnh này, càng dễ nghe hơn.

 

Vừa bắt đầu nói việc này, trong ánh mắt Hạ Thụ lại tràn nước mắt, vừa rơi xuống đã bị khăn lông thấm hết.

 

Cô nói: “Hôm nay tớ đi tiệm đàn …”

 

Giọng nói xào xạc vừa khóc của cô, có chút ma sát khô khan.

 

Tay Tống Hành khựng lại.

 

Chỉ một câu này, anh lập tức có thể suy đoán được cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng anh có một loại khó chịu không thể giải thích được sinh sôi tràn lan, bàn tay khẽ vuốt nhẹ gò má cô, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của cô.

 

“Đừng khóc nữa.”

 

Hạ Thụ vểnh môi lườm anh, ánh mắt ai oán.

 

Giống như chất vấn anh tại sao lại nói dối cô, lại cảm thấy khó chịu vì anh.

 

Dưới ánh đèn sáng, trước mắt thiếu nữ, khuôn mặt thiếu niên anh tuấn lạnh lùng sáng sủa.

Loading...