Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-02-27 22:55:26
Lượt xem: 1

Hạ Hùng Hải chỉ mỉm cười, khẽ vuốt tóc an ủi con gái: “Đừng sợ, ba đều nghe nói rồi.”

 

Hốc mắt Hạ Thụ trong nháy mắt đỏ lên.

 

Hạ Hùng Hải nói: “Tiểu Mộc, con với A Hành về nhà trước đi, để ba nói chuyện với bọn họ.”

 

“Nhưng…”

 

“Nghe lời ba.” Ông không cho phép từ chối, lại nói với Tống Hành: “A Hành, con đưa Tiểu Mộc về nhà trước.”

 

Tống Hành trầm mặc gật đầu.

 

Lúc ra khỏi văn phòng chủ nhiệm thì đã là giờ học. Tuyết cũng đang rơi lớn, che đậy những lời nói linh tinh nhảm nhí, nhưng không lấn át được những lời nói rách nát để lại tâm trạng thê lương.

 

Dọc theo đường đi vành mắt Hạ Thụ đỏ bừng, cũng không nói lời nào, cúi đầu khó chịu đi về phía trước.

 

Tống Hành yên lặng đi theo phía sau lưng cô, ánh mắt nhìn cô.

 

Bông tuyết rơi trên vai hai người tích thành một lớp mỏng.

 

Lúc đi ngang qua mục thông báo, Hạ Thụ ngơ ngác.

 

Poster lớn kia vẫn còn ở trên mục thông báo, rất nhiều đồ bên cạnh, vô số truyền đơn màu trắng bị dán ở mặt trên, dùng bút lông màu hồng viết: “Kẻ phạm tội g.i.ế.c người.”

 

Bị ướt nước tuyết, đỏ rực chói mắt như m.á.u vậy.

 

Cô sững sờ hai giây, đột nhiên bước nhanh chạy lên, bắt đầu dùng sức xé rách những tờ truyền đơn đó…

 

“Hạ Thụ!” Tống Hành vội vã đuổi kịp, ở bên cạnh khẽ kéo cánh tay cô muốn ngăn cản: “Đừng để ý, chúng ta về nhà đi.”

 

“Không được!” Hạ Thụ lạnh giọng từ chối, liều mạng đi xé.

 

Những tờ truyền đơn đó dán chồng lên nhau, rất dày, xé xuống một tầng thì lại còn một tầng.

 

“Hạ Thụ!” Tống Hành cố gắng kéo tay cô: “Quá nhiều rồi, xé không xong đâu, chúng ta trở về đi.”

 

“Không được! Không được!” Nước mắt Hạ Thụ rơi xuống, kiên trì xé.

 

Những tờ giấy dần dần trải ra dưới chân cô, lưu loát rơi xuống giống như bông tuyết, nhưng lại không tan đi.

 

“Hạ Thụ!” Thiếu niên đột nhiên kéo lấy cánh tay cô để cô đối mặt với mình: “Đừng xé!”

 

“Không được!”

 

“Có cái gì không được!” Đáy mắt anh có ý tức giận, hơi thở hơi gấp. Không rõ đến cuối cùng tại sao cô lại bướng bỉnh như vậy.

 

Tuyết quá lớn, không khí cũng lạnh. Tay cô duỗi ở bên ngoài bị đông lạnh đến đỏ bừng cứng đò, chạm vào tay là một mảng lạnh lẽo.

 

“Không được chính là không được!” Cô gái nức nở, ngẩng đầu lên, hai tròng mắt ánh lên bầu trời đầy tuyết và phản chiếu hình ảnh của anh, nước mắt giống như băng: “Bọn họ nói cậu, nói cậu là không được!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-38.html.]

Hô hấp Tống Hành hơi ngưng đọng.

 

Ngực anh giống như trong bị những lời này và nước mắt của cô khoét thủng trong nháy mắt, bắt lấy đôi tay run rẩy của cô, hốc mắt cũng dần đỏ lên.

 

Mưa lất phất âm u, tuyết lớn bay tán loạn.

 

Hạ Thụ hét xong câu này, sức lực cả người giống như bị sự ủy khuất chiếm cứ, bỗng nhiên đẩy tay anh ra chậm rãi ngồi xổm xuống, chôn mặt ở hai đầu gối lên tiếng khóc lớn.

 

Cô rất cẩn thận để tâm, che chở, bảo vệ thiếu niên…

 

Không thể để bị người khác đối xử như vậy.

 

Tống Hành đứng yên lặng, song lại siết hai quả đ.ấ.m đến nỗi trắng bệch. Cách thật lâu, mới chậm rãi ngồi xổm trước người cô, vươn tay ra chạm vào mặt cô.

 

“Hạ Thụ…”

 

Hạ Thụ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ rực, trên mặt còn vương nước mắt lung tung, tóc mai lộn xộn bị nước mắt dính vào trên má, đáng thương lại nhếch nhác.

 

Anh khẽ thở dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cô, vừa khàn giọng nói: “Cậu đừng khóc.”

 

Đừng khóc vì tớ.

 

Tớ không xứng đáng.

 

Nước mắt của cô không vì anh nhẹ lau mà biến mất, ngược lại càng tuôn ra mãnh liệt, thấm vào đầu ngón tay anh, lạnh buốt rất nhanh.

 

Cô khóc đến nấc lên, lời nói đều không suôn sẻ, nhưng vẫn khăng khăng mềm mại nói: “A Hành, bọn họ đều là người xấu.”

 

“Ừm.” Tống Hành đáp lại thật thấp, trong lòng không dễ chịu.

 

“Chúng ta đừng để ý đến bọn họ.”

 

“Ừm.”

 

“Cậu, cậu đừng buồn.”

 

“Tớ không buồn.” Hốc mắt anh phiếm hồng, nhẹ nhàng cười với cô, lại xoa xoa đầu tóc rối loạn vì khóc của cô: “Cậu không khóc, tớ sẽ không buồn.”

 

Hạ Thụ vừa nghe lập tức kéo tay áo quệt nước mắt, tuy rằng n.g.ự.c vẫn còn nghẹn ngào, nước mắt lại không chảy nữa.

 

Tuyết từ từ rơi, tung bay trước mắt, nhìn xa như một mảng màu bạc.

 

Hạ Thụ che giấu nước mắt trong mắt với anh: “A Hành, chúng ta về nhà đi.”

 

Cuối cùng nhà trường xử lý cho Hạ Thụ nghỉ học một tuần.

 

Bởi vì chuyện xảy ra có nguyên nhân, sự thật lại chứng minh là Trương Dương nói năng lỗ mãng trước, phía nhà trường suy nghĩ nhiều lần quyết định xử lý không ghi lỗi.

 

Ba mẹ Trương Dương sau khi biết được kết quả xử lý vô cùng không vừa lòng, lại đến trường học náo loạn một trận, cuối cùng bị thầy chủ nhiệm lấy nội quy trường học mắng chửi người nghỉ học ra uy h.i.ế.p mới từ bỏ.

 

Tống Hành đi học như thường lệ.

Loading...