Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-02-27 12:05:33
Lượt xem: 8
Giọng nói thiếu niên như ngâm trong nước suối thanh khiết, nhiệt độ mát lạnh. Cũng không biết cuối cùng Tưởng Nguyệt Viện có đang nghe hay không, dần dần gò má cô có chút đỏ lên.
Giảng giải xong một đề, cũng sắp gần đến giờ học. Tưởng Nguyệt Viện nhỏ giọng nói cảm ơn rồi đi.
Nhóm người xung quanh cũng ít đi.
Tống Hành lại ngẩng đầu. Vị trí cách đó không xa trống không, không biết khi nào đã không thấy bóng dáng thiếu nữ.
Buổi tối ăn cơm xong, Hạ Hùng Hải ngồi trên sô pha, cầm tấm phiếu điểm kia thoải mái cười.
Mỗi con số từng môn trên phiếu điểm đều vô cùng đẹp mắt, cuối cùng “Hạng nhất” lại càng đỏ tươi sáng mắt.
Nhìn một hồi lâu, Hạ Hùng Hải không nhịn được vỗ lên bả vai thiếu niên bên cạnh, nói: “Được đó, A Hành. Chú còn nghĩ rằng đột ngột đến khối xã hội sẽ có chút không chịu đựng nổi, không ngờ tới vẫn là hạng nhất, giỏi quá!”
“Cảm ơn chú.” Tống Hành yên lặng ngồi, được khen ngợi sắc mặt cũng thong dong từ đầu đến cuối, ánh mắt rất yên tĩnh.
Hạ Thụ đang lột quả quýt xem phim truyền hình, nghe thấy khen ngợi cũng không nhịn được quay đầu mỉm cười, lặng lẽ lột một quả quýt đưa tới trong tay Tống Hành.
Tống Hành hơi ngừng lại, đối diện với đôi mắt to đang cười yêu kiều của cô không nhẫn tâm từ chối, cầm trong tay không ăn.
Khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc của Hạ lão gia cũng hiếm khi nở một nụ cười: “Thành tích này của A Hành thực sự rất đẹp, tiếp tục nỗ lực, cứ như vậy, vào đại học A tuyệt đối không thành vấn đề.”
Màu môi Tống Hành trắng bệch, đầu ngón tay lặng lẽ không tiếng động siết thật chặt.
Mã Tuấn ở một bên giễu cợt nói: “Xì… Không phải thi hạng nhất thôi sao,cũng không có gì ghê gớm, con nghe nói cấp ba khối xã hội đơn giản hơn khối tự nhiên nhiều…”
“Người ta lúc học ở khối tự nhiên cũng là hạng nhất!” Hạ lão gia không vui, chống cây gậy trong tay xuống đất gõ hai tiếng: “Con còn mặt mũi nói người ta không có gì ghê gớm, lúc nào con cũng tranh giành chút khí thế, như thế cũng không giỏi hơn chút nào? Ông nhớ thành tích cấp hai của các con cũng có rồi chứ, lần này con lại lùi mấy hạng hả?”
Mã Tuấn không dám nói câu nào, có hơi chột dạ mà siết chặt cặp sách sau lưng.
Phiếu điểm của cậu ta vẫn còn ở đó chưa đưa ra.
Thành tích của Mã Tuấn không tốt, trong trường lớp vẫn luôn thuộc thứ hạng thấp, học kỳ này ham chơi, tháng này so với tháng kia đều lui về sau một chút, đến tháng này Hạ lão gia hỏi liên tục cũng dứt khoát lười hỏi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-34.html.]
Cuối cùng cậu ta không phục nói: “Ông ngoại sao ông cứ nói con vậy chứ, vậy, vậy lần này chị con cũng thụt lùi mà! Sao ông không nói chị ấy chứ!”
Đột nhiên bị kéo xuống nước, đôi mắt Hạ Thụ trợn tròn.
Lời quở trách của Hạ lão gia đều trở nên hết chỗ nói rồi: “Chị con lần trước hạng ba mươi hai toàn trường, lần này ba mươi bốn! A Hành và Hoài Xuyên tháng trước vừa mới chuyển đến, con không tự suy nghĩ kỹ tại sao con bé lại thụt lùi sao? Làm bài không dùng đầu óc, nói chuyện cũng không dùng đầu óc, cũng không biết suốt ngày đầu óc con cuối cùng dùng để làm gì?”
Bị nghẹn đến không có chỗ phản bác lại, Mã Tuấn hoàn toàn không nói nên lời.
Con mình bị quở trách như vậy, trên mặt Hạ Mẫn Quân cũng không nén được giận, đứng dậy vào nhà bếp rửa trái cây.
Mã Tuấn đi theo.
Trong lòng Hạ Thụ tự dưng có chút vui sướng, ánh mắt trong trẻo nhìn qua phía Tống Hành, lén lút cười nháy mắt với anh.
Khóe môi Tống Hành hơi cong nhưng trong lòng ảm đạm.
Vào nhà bếp, Hạ Mẫn Quân dùng sức vặn lỗ tai Mã Tuấn: “Con nói con, giờ phút quan trọng miệng nhiều lời gì hả? Không biết bản thân có bao nhiêu trọng lượng, lại đi nói chuyện của chị con hả?”
“Mẹ, đau! Đau đau đau…” Mã Tuấn cắn răng chịu đựng đẩy ra: “Con đây không phục thì sao? Dựa vào đâu đều khen anh ta lại mắng con, phiền phức!”
Cậu ta dựa vào Hạ Mẫn Quân: “Còn nữa mẹ à mẹ, không phải mẹ nói sau khi anh ta chuyển qua khối xã hội chắc chắn thành tích sẽ không tốt sao, ông ngoại con chắc chắn sẽ không so sánh với con nữa, sao lại được hạng nhất!”
“Làm sao mẹ biết được khối xã hội nó cũng học rất tốt!”
Hạ Mẫn Quân sao có thể không khó chịu, quả táo trong tay rơi thật mạnh vào chậu nước, bọt nước văng lên.
Đúng là âm hồn không tan.
Hạ Mẫn Quân không thích Tống Hành, không chỉ do lúc nhỏ anh từng xô xát với Mã Tuấn.
Đứa trẻ u ám kia, ít nói, từ đó đến nay nhà họ Hạ cũng bắt đầu rất ít thân thiết cùng bọn họ, làm cho bà ta bắt đầu không thích nổi.
Quan trọng là anh còn vô cùng đẹp trai, lại còn gần bằng tuổi với Mã Tuấn, trước kia đi theo bọn họ gặp khách, biết mẹ con bọn họ ở cùng Hạ lão gia, lúc nào cũng nhận lầm: “Đây là Tuấn Tuấn hả? Thật đúng là đẹp trai!”
Làm như anh mới là cháu ngoại ruột.