Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 304

Cập nhật lúc: 2025-04-01 04:35:35
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giai điệu trên sân khấu bỗng thay đổi, khiến Cố Vũ Thuần nhảy dựng.

 

Ban đầu Cố Vũ Thuần còn tưởng Hạ Thụ kéo sai âm. nhưng giây tiếp theo, phong cách giai điệu đột nhiên thay đổi hoàn toàn, từ dịu dàng trở nên dồn dập, vang dội.

 

Giống như trời đêm có vô số mây đen che khuất ánh trăng, bỗng có tiếng sấm, mưa rào cuồng phong, dồn dập khiến con người cũng rung động theo giai điệu.

 

Phần bình luận im lặng hai giây, sau đó bùng nổ!

 

[ A a a biến tấu!]

 

[ Cô ấy biến tấu Moonlight lại sao? Đoạn này trâu bò thật đấy!]

 

[ Chết tiệt, tôi thích đoạn này, tôi nghe ra tiếng gió cuốn!]

 

Giai điệu càng ngày càng nhanh, cơ thể Hạ Thụ chìm trong ánh sáng, ngón tay lướt qua dây đàn giống như con bướm trắng tung bay, cô như chìm đắm trong thế giới của violon.

 

Lúc này bầu không khí ở hiện trường như bị kéo căng đến tận cùng sợi dây, sau đó một giây trước khi sợi dây đứt, tất cả sấm gió đều yên lặng, mây đen rút đi, trăng sao lại xuất hiện, lại trở về hình dáng vốn có.

 

Khi tiếng đàn dừng lại, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

 

Hạ Thụ cúi chào cảm ơn, bắt đầu trả lời câu hỏi về phần thi của mình.

 

Thật ra Hạ Thụ cũng biết, nhiều năm như vậy chỉ dựa vào << Moonlight>>, sẽ khiến mọi người có cảm giác nhàm chán, chỉ biết chơi bài này. Vậy nên khi chuẩn bị ca khúc thi đầu, cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định biến tấu một đoạn.

 

Ánh trăng của cô đã không phải là ánh trăng năm đó.

 

Nhưng mưa gió ngừng lại, mây đen tan hết, ánh trăng vẫn sáng ngời thuần khiết như cũ.

 

Kết thúc phần trình bày phần thi, không hiểu tại sao, tổ quay phim cho khán giả dưới sân khấu xem một hình ảnh trên màn hình lớn.

 

Có người nhạy bén nhận ra.

 

[ Hoắc Cận Hành! Hình như tôi nhìn thấy Hoắc Cận Hành! Mọi người có thấy không!]

 

[ Có thấy! Thứ mười hai từ bên trái sang, hàng ghế thứ sáu!]

 

[ Anh ấy đang nhìn Hạ Thụ! Nhìn chằm chằm luôn, mọi người phát hiện ra không?]

 

[ Hôm nay không phải ngày nghỉ, anh ấy không phải đi làm sao? Thế nhưng ánh mắt anh ấy cực kỳ chuyên chú, cực kỳ dịu dàng!]

 

Cuối ngày hôm đó, Cố Vũ Thuần trả lời một bình luận cuối cùng trên Weibo là:

 

[ Không có gì ngạc nhiên.]

 

[ Nơi nào có Hạ Thụ, nơi đó có ánh mắt của Hoắc Cận Hành.]

 

 

Ngày 7, 8 tháng 6 diễn ra kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Mặc dù hai năm nay Hạ Thụ sống ở Đế Đô, nhưng hộ khẩu vẫn ỏ Thanh Thành, học bạ cũng ở Nhất Trung Thanh Thành. Trước kỳ thi một tuần, Hạ Thụ trở về Thanh Thành.

 

Hoắc Cận Hành đã bàn giao tất cả công việc từ cuối tháng 5 đến giữa tháng 6, yên tâm trở lại Thanh Thành với Hạ Thụ. Hạ Thụ còn vì chuyện này mà vừa áy náy vừa lo lắng, cô nhiều lần khuyên anh không cần bỏ việc công vì việc riêng, cô có thể tự giải quyết được.

 

Hoắc Cận Hành rất kiên trì: “Không coi là bỏ việc công vì việc riêng, chuyện của em mới là quan trọng nhất.”

 

Hạ Thụ mắng anh vài câu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-304.html.]

Mấy tháng nay, bởi vì có Hoắc Cận Hành hết lòng dạy kèm, thành tích toán học của Hạ Thụ đã tương đối ổn định.

 

Còn thành tích mấy môn khác của cô vẫn rất tốt. Mấy hôm nay, Hoắc Cận Hành chủ yếu bảo cô thả lỏng tâm trạng, không cần ngày nào cũng làm đề, cố gắng giảm bớt áp lực chô cô.

 

Hai ngày thi đại học đúng vào khoảng kỳ s1nh lý của Hạ Thụ, anh mất rất nhiều tâm tư về các công thức nấu ăn mấy bữa nay. Cũng may trước hai ngày thi, kinh nguyệt của cô đã hết, cô được anh chăm sóc chu đáo, cũng không phải chịu đau.

 

Ngày 7 tháng 6, thời tiết Thanh Thành trong xanh, gió nhẹ khoan khóa.

 

Sáng sớm đến trường thi, Hạ Thụ còn gặp Từ Linh, cô ấy cười cổ vũ cô: “Hạ Thụ thi tốt nhé, chắc chắn em sẽ đậu đại học A!’

 

Hạ Thụ nói vài câu cam đoan.

 

Trước khi vào, Hoắc Cận Hành còn gọi cô lại, bảo cô chờ một chút.

 

“Sao vậy?” Hạ Thụ ngoái đầu lại nhìn anh.

 

Anh tháo dây chuyền mặt gỗ trên cổ mình xuống, cẩn thận đeo lên cổ cô: “Mang theo thứ này.”

 

Hoắc Cận Hành dịu dàng xoa đầu cô: “Bùa hộ mệnh.”

 

Hạ Thụ sững sờ, đầu ngón tay sờ lên mặt gỗ trước ngực. Vòng cổ mặt ngọc của anh có viết chữ, không thể mang vào phòng thi, sáng sớm nay cô đã cất cẩn thận vào hộp.

 

Sau nhiều năm, mùi gỗ càng ngày càng đậm, phảng phất hơi thở của anh, cô rất thích.

 

Hạ Thụ ngẩng đầu cười: “Có tác dụng sao?”

 

“Đương nhiên.” Anh nói: “Lúc trước anh dựa vào nó để thi đỗ.”

 

Hai má Hạ Thụ hồng hồng, ánh mắt lấp lánh.

 

Sau khi vào phòng thi, kiểm tra cơ thể, Hạ Thụ ngồi vào vị trí của mình.

 

Giám thị cho xem minh chứng túi đựng đề thi được niêm phong, sau đó phát đề thi, mọi người khoanh tay trên bàn, bắt đầu đợi tiếng chuông làm đau.

 

Khoảnh khắc tiếng chuông ở hành lang vang lên…

 

Trong phòng chỉ có tiếng bút và tiếng lật giấy, đó là âm thanh từ thanh xuân đến tương lai.

 

Hạ Thụ nhìn số báo danh trên góc bàn, cô lấy bút viết…

 

XX150100130320

 

Hạ Thụ.

 

Nắng ngoài cửa sổ hắt vào mặt đề thi, Hạ Thụ nhìn bầu trời bên ngoài, cầm mặt dây chuyền bằng gỗ để lên môi khẽ hôn, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay.

 

 

Năm mười sáu tuổi ấy, Hạ Thụ từng có hai khát vọng.

 

Đại học A và ah.

 

Bây giờ anh chính là người tốt nhất thế giới ở bên cạnh cô.

 

Vậy tiếp theo…

 

Đại học A.

 

Cô chắc chắn sẽ đến!

Loading...