Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 303

Cập nhật lúc: 2025-04-01 04:35:24
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bây giờ với sự thịnh hành của truyền thông, cuộc thi không chỉ có hình thức giám khảo chấm điểm, mà còn có thêm mục bỏ phiếu trên mạng, cả cuộc thi đều được phát sóng trực tiếp.

 

Nhưng để đề phòng thí sinh gian lận phiếu bầu, tỉ lệ phiếu trên mạng chỉ đóng một phần rất nhỏ.

 

Thế nhưng vẫn thu hút không ít cư dân mạng vào xem phát sóng trực tiếp đúng giờ.

 

Ngày diễn ra cuộc thi, Hạ Thụ đến rất sớm.

 

Cuộc thi phía chính phủ diễn ra ngay ở Đế Đô, khi Hạ Thụ chuẩn bị phía sau cánh gà, cô còn tình cờ gặp Quan Hiểu Lộ năm nay cũng thi đại học. Quan Hiểu Lộ cười khanh khách chào hỏi: “Đàn chị, mặc dù quan hệ giữa hai ta tốt, nhưng em cũng sẽ không nhường chị đâu, chị chờ đó!”

 

Hạ Thụ mỉm cười: “Vậy chị mỏi mắt trông chờ nha!”

 

Hai cô gái đều bật cười.

 

Trước khi bắt đầu cuộc thi, Hạ Thụ bỗng nhận được một tin nhắn: [ Phía Tây hậu trường.]

 

Cô ngạc nhiên, vội chạy ra, quả nhiên đã thấy Hoắc Cận Hành không biết đến từ lúc nào.

 

Chắc hẳn là anh vội vàng tới, còn chưa kịp thay bộ âu phục và dày gia chỉnh tề. Anh vẫn đang đeo tai nghe nói chuyện điện thoại. Ánh mắt dừng trên màn hình Wechat trên điện thoại, màn hình điện thoại phản chiếu trong mắt anh.

 

Hạ Thụ không muốn quấy rầy anh, cô đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn anh, mắt lóe sáng.

 

Xung quanh có rất nhiều thí sinh dự thi và người nhà lui tới, những người đi ngang qua anh đều chú ý đến anh. Hạ Thụ lại không nhận ra, trong tầm nhìn của cô chỉ có mình anh.

 

Hoắc Cận Hành vô tình ngước lên thì nhìn thấy Hạ Thụ.

 

Anh mỉm cười với cô.

 

Hoắc Cận Hành nói gì đó với người bên kia điện thoại, sau đó anh cúp máy, đi về phía cô.

 

Hạ Thụ nói: “A Hành.”

 

Hôm nay cô ăn mặc rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy màu trắng, khảm chỉ bạc, lung linh dưới ánh sáng.

 

Mái tóc dài hơi xoăn, trang điểm tinh tế, khóe mắt còn dính hình ngôi sao nhỏ, giống như yêu tinh.

 

Anh vô thức nhìn thêm vài giây, khóe môi mỉm cười: “Em rất đẹp.”

 

Hoắc Cận Hành có ấn tượng sâu đậm, tám năm trước, ngày anh rời đi, lúc đó cô từ bỏ thi đấu chạy về phía anh, cũng như vậy.

 

Cô đã trở lại.

 

Hạ Thụ cũng vô thức nở nụ cười, ôm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Sao anh lị tới đây?”

 

Hôm nay là ngày làm việc, cô biết anh bận, không ngờ anh sẽ đến đây.

 

Hoắc Cận Hành không đáp, chỉ hỏi cô: “Hồi hộp không?”

 

“Vâng… Lúc nãy có hơi hồi hộp.” Cô cười tủm tỉm nói: “Thế nhưng bây giờ không còn nữa!”

 

Anh đã đến rồi, cô không sợ nữa.

 

Đầu ngón tay Hoắc Cận Hành sờ lên ngôi sao nhỏ trên khóe mắt cô, hôn lên trán cô.

 

Hạ Thụ nhắm mặt lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-303.html.]

“Hạ Thụ, hôm nay là sân nhà của em.”

 

Chậm rãi tách ra, con ngươi của anh phản chiếu hình bóng cô gái như yêu tinh, ánh mắt anh dịu dàng: “Những thứ này đều thuộc về am, mặc dù em trì hoãn, nhưng rồi nó sẽ trở lại.”

 

 

Cuộc thi chính thức bắt đầu, số thứ tự lên sân khấu của Hạ Thụ là mười hai.

 

Ban đầu trong phòng phát sóng trực tiếp không có quá nhiều người, nhưng khi Hạ Thư lên sân khấu, một đám người điên cuồng xông vào, oanh tạc phần bình luận.

 

[A a đến rồi, đến rồi!]

 

[ Hạ Thụ, Hạ Thụ, Hạ Thụ! Hạ Thụ đến rồi!]

 

[ Hạ Thụ tiến lên!]

 

Điều khiến Hạ Thụ không ngờ được là, mặc dù cô không phải là người trong giới giải trí, thậm chí còn không mở tài khoản Weibo. Thế nhưng ở hiện trường còn có rất nhiều người đến vì cô, đều cầm biểu ngữ cổ vũ cô.

 

Dưới ánh đèn sân khấu, cô nhìn thấy trên tấm bảng viết-

 

[ Hạ hoa phồn thịnh, bóng cây xanh tốt. Hạ Thụ cố lên!]

 

Cô cúi chào mọi người.

 

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay.

 

Cố Vũ Thuần cũng có mặt ở hiện trường, cô ấy ngồi một hàng với Hoắc Cận Hành, Thẩm Hoài Xuyên, Tần Xu, cô ấy cầm điện thoại xem bình luận trên phát sóng trực tiếp.

 

Hạ Thụ giới thiệu bản thân với giám khảo và khán giả, cô bắt đầu cầm đàn và chơi khúc nhạc mình dự thi.

 

Giai điệu nhẹ nhàng, mềm mại lan ra từng góc hội trường thi đấu, giống như gió, giống như nước, trong suốt, linh hoạt, kỳ ảo, không nắm được.

 

Làn sóng bình luận điên cuồng.

 

[ Moonlight!]

 

[ Moonlight đến rồi chị em ơi! Hạ Thụ tiến lên!]

 

[ Tôi thích nhất là Moonlight Hạ Thụ kéo, a a a!]

 

Lúc này, ánh đèn sân khấu rọi vào người cô, chỉ bạc trên váy cô phát sáng theo ánh đèn, giống như lúc này ngân hà trên bầu trời đều rơi xuống người cô. Trong bóng đêm, cô lại trắng thuần, không nhiễm một hạt bụi.

 

Hoắc Cận Hành nhìn không rời mắt.

 

Có lời khen, đương nhiên cũng có lời chê, có rất nhiều bình luận tiêu cực tấn công.

 

[ Có cái gì đâu mà thổi phồng! Tôi nghi ngờ có phải cô ta mua thủy quân hay không, cô ta biết chơi mỗi một bài Moonlight thôi sao?]

 

[ Đúng vậy! Tôi nghe mà muốn ói! Có cái gì mà khoe khoang chứ!]

 

[ Đúng vậy! Chúc mừng thất bại!]

 

Cố Vũ Thuần cực kỳ tức giận, cô ấy thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp, nhưng lại quên mất trả lời bình luận ở Weibo sẽ trực tiếp tự đăng lên Weibo cá nhân*, gián tiếp huy động một số fan của Cố Vũ Thuần vào phản hắc.

 

* Cái này mình cũng không rõ lắm

 

Cuộc thi còn chưa kết thúc, # Fans Cố Vũ Thuần phản hắc giúp Hạ Thụ# nhanh chóng leo lên hotsearch, tạo nên một cơn sóng lớn trên mạng.

Loading...