Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-02-26 17:13:59
Lượt xem: 12
Sau này, Hạ Thụ chưa thấy anh đánh nhau lần nữa.
Tống Hành nói: “Không muốn gây chuyện.”
Cô mở miệng còn muốn nói gì đó, anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nhẹ giọng mở miệng cướp lời cô trước: “Sinh nhật vui vẻ.”
Đắm chìm trong ánh đèn ấm áp, đôi mắt đen bóng của anh nhìn cô, vết thương lạnh lẽo đều trở nên dịu dàng: “Sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ, Hạ Thụ. Xin lỗi, không có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.”
“Tớ không cần quà sinh nhật.” Đôi mắt Hạ Thụ đỏ rực, giọng nói mềm mại, giống như thỏ con chỉ nhận hết tủi thân: “Tớ muốn cậu khỏe mạnh!”
Chóp tim của anh bị câu này của cô làm cho đau xót, cười nói: “Tớ không sao.”
Cảm xúc dần ổn định, trong phòng yên tĩnh. Ánh đèn ấm áp bao trùm lấy hình bóng của chàng trai và cô gái.
Hạ Thụ khóc đến đầu óc ngốc nghếch, lúc cổ tay đụng phải một vật cứng trong túi áo, mới bừng tỉnh nhớ ra.
“Tớ, tớ chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.”
Cô mang chiếc hộp nhỏ mà cô xem như bảo bối ra, chậm rãi đưa tới trước mặt anh.
Tống Hành nhẹ nhàng mở ra.
Trong hộp là một mặt dây chuyền bằng gỗ, chạm khắc tinh xảo, còn có mùi hương thoang thoảng tỏa ra.
“Đây là?”
“Tớ nhớ rất rõ cậu có một miếng ngọc.” Cô nhìn anh, đôi mắt sáng rỡ, đầy vẻ thận trọng và hồi hộp chờ đợi.
“Tớ thấy cậu hay đeo, nên nghĩ có phải vì nó quá đắt không, cậu rất sợ nó bị rơi hoặc bị hỏng, nên đã dùng gỗ làm ra một cái giống như đúc. Sau này cậu có thể đeo nó theo.”
Tống Hành mới vừa rồi nhìn thấy mặt gỗ này là nhận ra vẻ ngoài và hoa văn giống với miếng ngọc kia của anh. Ngừng một lát, kéo ngăn kéo sâu nhất ở một bên ra, lại từ trong chỗ sâu nhất của ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ, lấy từ trong hộp ra một mặt ngọc.
Ánh mắt Hạ Thụ hơi sáng lên.
Miếng ngọc đó trắng như tuyết, hoa văn điêu khắc tinh xảo đơn giản, ở giữa khảm một chữ “Hành” bằng thư pháp rất đẹp, không biết là thể chữ gì.
Tống Hành đem hai món đặt cùng một chỗ, quả nhiên lớn nhỏ, hoa văn, kỹ thuật khắc đều giống nhau như đúc, chỉ khác là ở giữa của mặt gỗ chưa khắc chữ.
Lúc trước khi anh tỉnh lại, ký ức trống rỗng, cả người trống trơn, chỉ có miếng ngọc này treo trên cổ anh.
Thầy cô ở cô nhi viện mỗi khi gặp phải đứa trẻ có tín vật đều dạy bọn họ bảo quản thật tốt, phải hết sức trân trọng. Bọn họ nói cái đó có thể sẽ có liên quan đến gia đình và thân thế của bọn anh.
Có liên quan đến thân thế của anh hay không, anh không biết. Nhưng mấy năm nay, đúng là đã thành thói quen của anh, xem nó như bùa hộ mệnh. Để ở nơi anh cho là an toàn.
Anh nhìn thật lâu.
“Tớ đã tra qua.” Thấy anh vẫn luôn yên lặng nhìn, không nói lời nào. Trong lòng Hạ Thụ không yên, khẽ nói: “Chữ “Hành” của cậu, có nghĩa là ngọc.”
Cô vô thức vặn ngón tay quanh mép quần áo của mình: “Hành là ngọc, thụ là mộc, cậu đã nhận nó, coi như là… coi như là…”
–A Hành và Hạ Thụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-29.html.]
Tống Hành chớp mắt một cái ngước lên nhìn cô.
Mặt gỗ nhỏ đặt trong lòng bàn tay, đột nhiên trở nên nóng lên.
“Đây là gỗ tử đàn, cậu đừng thấy nó chỉ là đầu khúc gỗ, nó, nó mở ra ánh sáng có thể phù hộ cậu.” Cô dường như có hơi xấu hổ, cúi đầu thật thấp, hai má cũng hơi đỏ: “Cậu đừng chê.”
“Không chê.” Tống Hành yên lặng nắm chặt mặt gỗ.
Giọng anh vẫn thấp như cũ, lại vô cùng dịu dàng, còn không nghe ra được sự cảm động: “Tớ rất thích.”
Khóe môi Hạ Thụ khẽ cong lên.
Trên mặt gỗ không có khắc tên. Tống Hành hỏi: “Tại sao không khắc tên?”
“À… Chủ tiệm nói khắc cái đó không được, nên không…” Cô nói dối một chút.
Vốn dĩ là Hạ Thụ muốn khắc tên mình.
Nhưng cô thay đổi suy nghĩ, phía trên quà sinh nhật tặng cho người ta lại có khắc tên mình, thấy dù thế nào cũng không đúng lắm.
Nhưng cô lại không muốn khắc tên anh lên nên dứt khoát không khắc, để trống toàn bộ cho anh.
Tống Hành dừng một chút, cầm lấy cây bút thép bên cạnh lên, ở giữa mặt gỗ khắc hai nét bút.
Đầu bút sắc bén, trên gỗ lưu lại dấu vết mờ mờ.
Là một hình vẽ cái cây nho nhỏ.
Hạ Thụ nhìn, trong lòng vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ, cô cố gắng kìm nén niềm vui, nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu lại khắc tên tớ?”
Tống Hành nói: “Tớ thích.”
Thích tên của cậu.
Cũng thích…
Anh nhẹ nhàng đeo mặt ngọc lên cổ cô.
Mặt ngọc lành lạnh tiếp xúc với da, Hạ Thụ bất ngờ: “Cái này cậu…”
“Quà sinh nhật.”
“Không được không được!” Hạ Thụ vội vàng từ chối, đưa tay cởi ra.
Đây là đồ vật duy nhất của anh, anh đến một thân một mình, từ lúc ban đầu chỉ có nó bầu bạn với anh. Cô vẫn luôn biết nó quan trọng bao nhiêu.
Thế nhưng Tống Hành lại đè tay cô xuống, anh nhẹ nhàng buông tay cô xuống.
“Đeo đi.” Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu ra lệnh với cô, lần này không thể không nói.
– Hành là ngọc, Thụ là mộc. Cho nên cậu đeo ngọc, tớ đeo mộc.
Coi như Hạ Thụ đồng hành cùng A Hành, A Hành cũng luôn đồng hành với Hạ Thụ.