Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 287
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:57:20
Lượt xem: 4
Hạ Thụ ngạc nhiên kêu “Ưm” một tiếng.
Anh hôn rất mãnh liệt, cũng rất vội vàng, như mưa rền gió dữ ập đến, khiến Hạ Thụ hít thở không thông.
Cô đẩy anh, muốn trốn sang bên cạnh, Hoắc Cận Hành lại dễ dàng kéo cô lại, lưng Hạ Thụ chạm vào vách tường lạnh lẽo.
Hoắc Cận Hành nhân cơ hội chế trụ hai tay vùng vẫy không ngừng của cô, anh đè cô lên tường hôn.
Hạ Thụ bị anh hôn đến mơ màng, cô dùng chân đá anh, anh lại dùng đầu gối đè chân cô lại.
Một lúc lâu sau anh mới buông ra, con ngươi nhìn cô gần trong gang tấc, giọng trầm thấp: “Biết sai chưa?”
“Em biết rồi, biết rồi, đừng hôn…” Môi Hạ Thụ bị anh hôn hơi sưng đỏ lên, giống như quả anh đào, cô còn chớp chớp mắt làm nũng.
Hoắc Cận Hành bình tĩnh nói: “Thêm lần nữa.” Sau đó anh lại hôn xuống, ngăn chặn thỉnh cầu cô còn chưa kịp nói ra.
Đại não Hạ Thụ trống rỗng.
Lần này anh còn hôn mạnh hơn, giống như muốn nuốt cô vào bụng vậy.
Hạ Thụ không thể cử động được, môi cô hơi đau, rầm rì gọi tên anh bảo anh nhẹ một chút.
Sau đó môi dưới bị anh cắn một cái.
Hạ Thụ kêu đau.
Hoắc Cận Hành đứng thẳng dậy, anh sờ sờ môi mình, cười nhìn cô chằm chằm.
Cả người Hạ Thụ vẫn bị anh cản trở, cô rất tủi thân, ánh mắt vô tội: “Em đi nói với ba, anh bắt nạt em…”
“Em đi đi.” Hoắc Cận Hành mỉm cười: “Em đi đi xem chú đứng về phía anh hay phía em.”
Cô rất tức giận, dùng sức rút khỏi tay anh, nhíu mày bảo anh buông ra.
Anh không buông cô, kề sát vào mặt cô: “Còn dám làm vậy nữa không?”
Hạ Thụ ngẩng mặt lên: “Dám!”
Hoắc Cận Hành híp mắt lại.
Hạ Thụ nhớ lại cảnh anh vừa gọi điện thoại, cô vô thức cười rộ lên.
Hoắc Cận Hành thổi khí vào vành tai cô, giọng khàn khàn: “Còn cười?”
“Không cười, không cười!” Cô sợ ngứa, vội vàng rụt cổ lại, vừa trốn vừa cầu xin tha thứ: “Em không cười nữa, A Hành…”
Anh thổi mạnh một hơi, Hạ Thụ mềm nhũn.
Hoắc Cận Hành cười đắc ý, ánh mắt hơi tối xuống, đắn đo một lúc rồi vẫn thấp giọng nói: “Hạ Thụ.”
Anh đến gần cô, giọng khẩn cầu lướt qua tai cô: “Lên giường… Được chứ?”
Hạ Thụ hiểu ý anh, hai má vốn đỏ, giờ còn đỏ hơn.
Hạ Thụ lắc lắc cổ tay đau nhức, nhíu mày lại, cô không muốn: “Đêm qua anh, anh… Em vẫn còn rất đau đó!”
“Không phải đã khôi phục rồi sao?”
Anh cách cô rất gần, sau lưng cô là vách tường, n.g.ự.c cô gân như áp sát vào n.g.ự.c anh, giọng mát lạnh truyền vào tai cô: “Có năng lực trêu ghẹo mà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-287.html.]
Rõ ràng là anh đang trêu chọc cô, Hạ Thụ thẹn thàng, tức giận đánh anh.
Hoắc Cận Hành buồn cười, tiện tay nắm lấy tay cô, giọng trầm thấp cầu xin: “Được chứ?”
“…” Mặt Hạ Thụ đỏ như rỉ máu.
Cô nắm chặt mép áo, cúi đầu nói: “Em còn chưa tắm…”
“Tắm sau.” Ánh mắt Hoắc Cận Hành dính chặt vào người cô: “Anh tắm giúp em.”
“Không cần.”
“Vậy em tự tắm.” Anh cười, ngón tay vuốt hai má đỏ bừng của cô: “Đều nghe theo em.”
Hạ Thụ cắn môi, nói: “Nhưng, nhưng, trong nhà còn có người!”
Ba, cô, Mã Tuấn đều ở đây.
Nếu bị bọn họ nghe thấy tiếng động…
“Anh sẽ nhẹ một chút.” Hoắc Cận Hành nói: “Em cũng kêu nhỏ một chút.”
“…”
Cô càng xấu hổ hơn, nhắm chặt mắt đẩy anh: “Nhưng… Không có cái kia!”
“Có.”
“Hả?” Câu trả lời này khiến cô rất ngạc nhiên, cô trợn tròn mắt: “Sao, sao lại có? Rõ ràng là không có! Sáng nay em còn xem qua vali của anh…”
Anh như cố tình để xem phản ứng này của cô, môi mỏng cong lên, cười cưng chiều: “Ở trong ví tiền.”
“…”
“Em không biết.”
Mắt Hạ Thụ gợn sóng, phản chiếu hình ảnh người đàn ông. Sự xấu hổ và tức giận ập đến, cô đánh anh: “Anh, anh cố ý! Anh đã có kế hoạch từ trước, anh quá đáng!”
Hoắc Cận Hành không né, ý cười càng đậm hơn. Anh không quan tâm đ ến cô đang làm gì, ôm ngang người lên giường.
…
Sau khi kết thúc, Hạ Thụ mềm nhũn nằm trên giường, không có sức nằm trên vai Hoắc Cận Hành th ở dốc.
Nhiệt độ trong phòng tăng thêm mấy độ, trong phòng trần đầy vị ngọt.
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng vén tóc dính đầy mồ hôi cho cô, anh khoác áo ngủ cho cô, tay khẽ vỗ lên lưng cô: “Mang em đi tắm nhé?”
Hạ Thụ lắc đầu rầm rì hai tiếng, cô càng dựa sát vào người anh hơn.
Quá mệt mỏi, hoàn toàn không muốn cử động.
Hoắc Cận Hành cười khẽ, anh cũng nghe theo cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh xoa bóp dọc theo bả vai cho cô.
Hạ Thụ thấy đau, cô cau mày, nhìn rất mệt mỏi.
“Gầy quá.”
Anh có thể dễ dàng nắm hết cánh tay của cô, cô rất gầy, anh véo nhẹ một cái, người bên cạnh lập tức kêu toáng lên: “A đừng véo em, đừng véo! Đau đau… Đau! Anh buông tay ra!”