Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-02-26 17:13:26
Lượt xem: 7

Hơi giật mình, Tống Hành dừng bước, ngoái đầu lại nhìn.

 

Mã Tuấn.

 

Mã Tuấn không phải đến một mình, mà giống như lần trước, sau lưng còn có mấy nam sinh cùng tuổi đi theo, chỉ là không nhiều người lắm, còn ít hơn lần trước.

 

Tình huống này đối với anh mà nói thật sự quá bình thường. Tống Hành không sợ hãi, quay người đi tiếp.

 

“Này!” Đúng như dự đoán, mấy người phía sau đi lên vây lấy anh. Mã Tuấn không khách khí hỏi: “Đi đâu!”

 

“Để tôi đi.” Tống Hành bình tĩnh nói: “Tháng sau, tiền của tôi đều cho cậu, tôi không giữ lại một đồng, nhưng mà tháng này không được.”

 

Bông tuyết nhỏ vụn rơi trên lông mày và lông mi anh, đọng lại thành những giọt sương trắng. 

 

Sắc trời càng ngày càng tối.

 

Sắp 5 giờ rưỡi, phải tan học rồi. Anh hơi nắm chặt hộp đàn trong tay.

 

Anh phải gặp cô trước khi về đến nhà, tặng quà sinh nhật cho cô.

 

Mã Tuấn cố ý làm ngược lại: “Nếu tôi không muốn thì sao?”

 

“Cậu không ngăn được tôi đâu.”

 

Mã Tuấn nghe vậy thì cười nhạo, hơi nghiêng đầu, giơ tay về phía bên cạnh ra hiệu.

 

Lập tức có một đám người vùn vụt xông tới, khoảng chừng hai mươi tên, chặn hoàn toàn đường của anh, chặt đến nỗi một con kiến cũng không lọt qua được.

 

Người đến lần này tuổi tác hình như lớn hơn một chút, có người lớp trên, có người ngoài trường, thậm chí còn có mấy người giống như lăn lộn ngoài xã hội. Cả người dáng vẻ lưu manh.

 

Tống Hành tầm mắt dừng quét, lại nhìn Mã Tuấn đáy mắt ẩn hiện một chút tức giận, giọng nói cũng lạnh xuống: “Mã Tuấn.”

 

Anh tức giận.

 

Tống Hành rất ít khi giận, chí ít rất hiếm khi gặp Mã Tuấn, chỉ có hai lần, một lần là rất lâu về trước khi còn bé, còn một lần nữa chính là lần trước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-26.html.]

Lúc này trong lòng Mã Tuấn có chút khiếp sợ, trong chốc lát lại ỷ vào khí thế ưỡn n.g.ự.c mắng: “Gọi ông đây làm gì!”

 

Đôi môi mỏng của Tống Hành mím lại thật chặt, giọng nói kìm nén lạnh lùng: “Cậu như vậy, Hạ lão gia, cô Hạ, chị cậu bọn họ đều biết sao?”

 

Anh ám chỉ cậu ta trà trộn với những thanh niên xấu xa này, vào tai Mã Tuấn lại giống như người lớn dạy dỗ, trách móc, còn có ý uy hiếp, càng khơi dậy tâm lý chống lại anh: “Cần anh quản à! Quản cái rắm của anh!”

 

Cậu ta lại nói: “Tống Hành, mẹ nó anh là ai hả? Anh còn xem anh là người nhà mà quản tôi à! Tôi nói cho anh biết, chuyện lần trước giữa hai chúng ta vẫn chưa dừng lại, lần đó vẫn chưa tính sổ xong với anh đâu! Không phải anh có năng lực sao? Không phải anh nói đừng chọc anh sao? Bố mày hôm nay vẫn chọc đấy, tôi xem anh kiêu ngạo thế nào!”

 

Cậu ta quay đầu nói với những thanh niên xấu xa đó: “Anh Mao, chính là nó! Lần trước không trả tiền còn muốn cầm gạch đánh người, mọi người không thể buông tha nó!”

 

Thanh niên đi đầu ngậm tăm xỉa răng trong miệng, quay đầu phun ra. Xoay cổ giống như muốn đánh nhau.

 

Tống Hành từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Mã Tuấn: “Bây giờ cậu về nhà vẫn còn kịp.”

 

Mã Tuấn khinh bỉ hừ một tiếng.

 

Giây tiếp theo mấy tên thanh niên liền xông về phía trước, hung hãn muốn vây đánh anh. Ngược lại Tống Hành bình tĩnh, đá liên tục mấy cú, xoay người đá sau lưu loát, chớp mắt liền giải quyết xong bốn năm người.

 

Nhưng anh không rảnh phân tâm, trong lúc hỗn loạn hộp đàn trong tay vô ý rơi trên mặt đất. Có người nhân cơ hội đó đá một chân đến chân Mã Tuấn bên cạnh.

 

Tống Hành dừng một chút, lập tức kêu: “Trả tôi!”

 

Ngược lại giọng điệu này của anh khiến cho Mã Tuấn rất bất ngờ, nổi lên lòng hiếu kỳ, không màng tới vẻ mặt nghiêm nghị của anh, trực tiếp mở ra.

 

Một cây đàn lẳng lặng nằm bên trong.

 

“Ái chà?” Mã Tuấn ngạc nhiên, cẩu thả lấy cầm đàn ra, còn xem như thước dạy học vẫy vẫy lên không trung.

 

“Cậu đừng chạm vào!”

 

Hiếm khi anh có cảm xúc xao động rõ ràng như vậy, trong nháy mắt càng tăng thêm khí thế cho Mã Tuấn, cậu ta cười hỏi: “Cái này là tặng cho chị của tôi hả?”

 

Cậu ta bỗng nhiên nhớ ra: “À… Đúng, hôm nay là Giáng Sinh, là sinh nhật của chị tôi, chẳng trách anh không muốn đưa tiền cho tôi. Tống Hành, hóa ra là anh lấy tiền của tôi để mua thứ đồ chơi này à!”

 

“Trả tôi.” Sâu thẳm trong ánh mắt Tống Hành ngưng tụ lại lớp sương lạnh giá nhất trong mùa đông. 

 

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Anh càng biểu hiện tức giận, Mã Tuấn càng cảm thấy vô cùng thú vị, lấy cung đàn cạ sau lưng gãi ngứa: “Anh xin tôi đi! Tôi trả lại cho anh.”

Loading...