Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-02-26 11:43:00
Lượt xem: 7
Bất luận Hạ Thụ học ở trường nào lớp nào, cho dù cậu ấy không học cùng trường cùng lớp với cô, cuối cùng không bao lâu đã quay lại. Hạ Thụ không phải chưa từng thử làm bạn với cậu ấy, nhưng lời nói cử chỉ của cậu ấy lúc nào cũng xúc phạm kiêu ngạo, lâu ngày Hạ Thụ liền lùi bước.
Nhưng ngược lại cũng không liên quan đến việc tặng quà.
Tình cảnh của A Hành từng ở trong đại viện có hơi phức tạp.
Anh không phải đứa con ruột thịt của đại viện, sự xuất hiện đột ngột của anh, làm cho trẻ con ở đại viện đều cảm thấy tò mò về anh.
Khi đó anh học Taekwondo, không ngại đánh nhau, không thích nói chuyện, lại không hay cười, trong lòng đám trẻ con luôn có chút kiêng dè và sợ hãi anh. Dần dần biến thành xa lánh lạnh nhạt.
Một khoảng thời gian rất dài, mặc dù A Hành không nói, cô cũng hiểu, trong lòng A Hành vẫn luôn cảm thấy trẻ con ở đại viện không thích mình.
Khi đó đón sinh nhật, cô luôn nhận được quà của các bạn nhỏ đưa tới, còn bàn học của anh luôn luôn trống không.
Vì không để cho anh buồn, cô từng cố ý lấy quà của mình chia cho anh, nói dối anh là bọn họ tặng cho anh, kết quả lộ tẩy ngay lần đầu tiên.
Lúc anh mở hộp quà ra, nhìn tấm thiệp bên trong viết rõ ràng “Gửi Hạ Thụ”, anh liền hiểu ra. Cô ở bên cạnh xấu hổ đến đỏ mặt, anh lại giống như không thấy gì vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, sao anh có thể không mất mác được chứ?
Ngày đó lúc Tưởng Nguyệt Viện nhờ cô giúp đỡ chuyển quà, quả thật cô còn rất ngạc nhiên, nhưng chỉ có thể khuyên cậu ta tự đưa cho anh.
Anh nhạy cảm như vậy lại còn yên lặng, nếu cô đưa cho anh, có khi nào anh cho rằng cô vì dỗ cho anh vui mà giả mạo lừa anh.
Không thích thì không thích. Nhưng nếu như… nếu như Tưởng Nguyệt Viện có thể tự mang quà tặng cho anh, để anh biết vẫn có trẻ con ở đại viện nhớ sinh nhật của anh, tặng quà chúc mừng anh, chắc là anh sẽ vui vẻ nhỉ?
Hôm nay ngày 25, buổi sáng Hạ Thụ vừa đến, trên bàn đã đặt mấy hộp quà.
Nhân duyên trong lớp của Hạ Thụ không tệ, một ngày liên tục nhận không ít quà. Đa số là một vài đồ chơi nhỏ, mấy loại sổ tay na ná nhau, hộp nhạc.
Thẩm Hoài Xuyên tặng cô một cây bút máy, nhãn hiệu rất đắt, nói là của ông nội Thẩm muốn tặng.
Hạ Thụ không từ chối, nói cảm ơn với cậu ta.
Cả ngày, Hạ Thụ vẫn luôn cố ý để ý đến Tống Hành bên kia.
Nhưng mãi cho đến khi gần tan học, Cố Vũ Thuần theo lời của Hạ Thụ đi tặng Tống Hành một quyển sổ ghi chép làm quà sinh nhật, lúc trở về nói ngăn bàn cặp sách của Tống Hành đều trống không, không có quà. Tưởng Nguyệt Viện không đến.
Hạ Thụ thở dài, vô cùng thất vọng.
–
Lễ Giáng Sinh, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều là không khí vui mừng. Đèn màu rực rỡ, bài hát Giáng Sinh bay bổng phía xa xa.
Là sinh nhật cô.
Buổi chiều Tống Hành chưa học xong tiết tự học cuối cùng đã xin nghỉ, đẹp cặp rời khỏi trường, chờ khi đi xa mới gửi tin nhắn cho cô nói hôm nay không thể về nhà cùng với cô.
Hạ Thụ trả lời tin nhắn rất nhanh, anh ngồi trên xe buýt, nhìn dòng chữ giận tung trời trên màn hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-25.html.]
[Cậu lại bỏ rơi tớ! (≧□≦)]
Nối tiếp phía sau còn kèm theo một biểu tượng phẫn nộ, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu sáng đôi mắt của thiếu niên, hóa thành ý cười có chút dịu dàng.
Anh trả lời.
[Có lý do.]
Điểm đến cách Nhất Trung hơn hai con phố, là một tiệm đàn cũ. Ở cửa cũng bày cây thông Noel và ông già Noel, Tống Hành đẩy cửa đi vào, chuông gió khẽ vang lên.
Biết được mục đích đến, chủ tiệm lấy ra một hộp gỗ lớn dài. Mở hộp ra, một cây cung đàn Cello lẳng lặng nằm bên trong.
Anh cẩn thận lấy ra, cẩn thận xem từng chút một.
Cung đàn là đồ chế tác thủ công, mặt cung bóng loáng, còn thoang thoảng mùi hương gỗ vang, phần đuôi có khắc biểu tượng một cái cây rất nhỏ.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm lên cái cây nhỏ kia.
“Có muốn thử không?”
Chủ tiệm đàn là một ông lão, thấy anh chăm chú nhìn ngắm cẩn thận, cười ôn tồn đề nghị.
Đầu ngón tay thiếu niên trắng nõn, nhẹ tay cầm cung đàn, nhẹ nhàng giống như một báu vật vô cùng trân quý. Những ánh đèn cổ điển cũ kỹ rải những đốm sáng lên người anh, nhìn ra xa chính là phong cảnh nghệ thuật đối xứng mà sơ sài.
Anh cười nhẹ nhàng: “Con không biết.”
Ông lão cười đưa tay về phía anh: “Để ý không?”
Tống Hành lắc đầu, nhẹ nhàng đặt cung đàn vào tay ông ta.
Lấy đàn trong một đống đàn Violon bên cạnh, ông lão bắt đầu diễn tấu.
m thanh mềm mỏng trong trẻo của đàn lẳng lặng vang lên trong phòng, che lấp nhạc Giáng Sinh uyển chuyển vui vẻ bên ngoài.
Đó là bài <Hướng tới bầu trời>, tiết tấu trầm bổng du dương, nghe giống như đang hướng về bầu trời, làm trong lòng người ta không kìm được mà trầm lặng lại.
Người xung quanh nhộn nhịp dừng chân.
Hoàn thành một khúc, vang lên tiếng vỗ tay. Còn có người phụ huynh đang chọn đàn cho con khen ngợi: “Đàn hay, cung rất tốt.”
Ánh mắt Tống Hành tĩnh mịch.
Đàn của cô ấy tốt hơn của ông ấy, nhưng cung lại không mạnh giống như vậy.
Cung đàn của cô dùng đã rất nhiều năm. Lần trước chú Hạ cho cô tiền để cô đi đổi một cái cung mới, cô lại dùng số tiền đó mua áo lông vũ mới cho anh.
Cất cung đàn cẩn thận, Tống Hành nói cảm ơn, xách theo hộp cung đi ra cửa.
Trên đường trở về sắc trời đã tối sầm, tuyết lại bắt đầu rơi một chút.
Chưa đi được bao xa, phía sau có một giọng nói không có ý tốt: “Tống Hành.”