Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-02-26 11:42:42
Lượt xem: 14
Qua hai ngày, Hạ Thụ tìm được cơ hội nói rõ suy nghĩ của mình với Thẩm Hoài Xuyên.
Vốn dĩ Thẩm Hoài Xuyên có phần phản đối hành động này của người lớn nhà mình. Biết Hạ Thụ cũng không muốn, hai người ăn nhịp với nhau, chia ra nghĩ cách đi thuyết phục người trong nhà.
Hạ Thụ không biết Thẩm Hoài Xuyên thuyết phục cha mẹ nhà họ Thẩm như thế nào, chỉ là bắt đầu từ tuần thứ hai, quả nhiên ba Thẩm không còn bắt ép đưa Hạ Thụ về nhà. Tuy rằng Hạ Mẫn Quân cảm thấy tiếc nuối, nhưng cuối cùng lại không thể thay đổi được suy nghĩ của Hạ Thụ, mấy lần nhắc tới thấy cô từ đầu đến cuối không thông suốt, cũng để tùy ý cô.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã đến cuối tuần.
Sau khi giải quyết xong chuyện với Thẩm Hoài Xuyên, Hạ Thụ khôi phục lại cuộc sống vui vẻ yên ả thường ngày.
Cuộc sống gần đây của Tưởng Nguyệt Viện lại không yên bình.
Ngày đó mẹ Tưởng về đến nhà, không biết là trúng phải gió gì. Sau khi vào cửa thấy Tưởng Nguyệt Viện đang luyện đàn Cello, lập tức phát điên.
“Kéo kéo kéo, kéo cái gì mà kéo, có kéo cũng không thể trèo lên cao giống như người ta! Cũng không biết con suốt ngày kéo cái này có lợi ích gì, đừng kéo nữa!”
Tưởng Nguyệt Viên cảm thấy khó hiểu, cũng không dám nói thêm gì, yên lặng cất đàn Cello.
Mẹ Tưởng hỏi: “Viện Viện, mẹ hỏi con. Gần đây trường các con có phải có một người chuyển từ Bắc Kinh đến, con trai nhà họ Thẩm?”
Tưởng Viện Viện nói: “Có ạ, là Thẩm Hoài Xuyên lớp của con.”
Mẹ Tưởng vừa nghe thì sắc mặt lập tức như gió lạnh hóa mưa xuân, cười rộ lên: “Con bé này sao không nói sớm chứ, nói sớm một chút, mẹ có thể để ba và ông nội sắp xếp cho con. Con thế này, ngày thường ở trường, con tiếp xúc với Tiểu Thẩm nhiều hơn, quan hệ tốt một chút.”
Dù bà ta không nói rõ, nhưng Tưởng Viện Viện nghe hiểu ý của bà, nhíu mày lắc đầu: “Không muốn.”
“Không cái gì mà không!” Mẹ Tưởng răn dạy: “Mẹ là vì tốt cho con có biết không? Con không tranh giành, người khác sẽ nhanh chân đến trước. Mẹ vừa mới thấy Hạ Thụ ngồi xe nhà bọn họ trở về, con còn không đi sẽ không có cơ hội nữa, con hiểu không!”
Tưởng Nguyệt Viện nổi lên khó chịu: “Việc này mẹ cũng muốn so sánh?”
“So sánh chỗ nào, đây là vì tốt cho con. Bây giờ con còn nhỏ tuổi, có thể còn chưa hiểu, chờ con trưởng thành chắc chắn sẽ cảm ơn mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-23.html.]
Giống như quan hệ lúng ta lúng túng của Tưởng Nguyệt Viện và Hạ Thụ, quan hệ của nhà họ Tưởng và nhà họ Hạ cũng không được tốt. Mặc dù ông nội hai nhà thời trẻ còn là chiến hữu. Nguồn cơn bắt đầu từ mẹ Tưởng và mẹ của Hạ Thụ.
Mẹ của Hạ Thụ là Lâm Lan, giống như quan hệ của Tưởng Nguyệt Viện và Hạ Thụ, từ nhỏ cùng lớn lên trong đại viện.
Hai cô gái nhỏ lúc ấy cũng được xem là bông hoa trong đại viện, không bất ngờ khi bị so sánh. So sánh rồi lại so sánh, đã trở thành một thói quen ăn sâu bén rễ.
Khi đó, Lâm Lan xinh đẹp và cuốn hút hơn mẹ Tưởng. Cho nên Lâm Lan làm gì, mẹ Tưởng cũng sẽ làm cái đó.
Lâm Lan mặc váy dài, mẹ Tưởng cũng mặc váy dài. Lâm Lan để tóc dài, mẹ Tưởng cũng để tóc dài. Lúc ấy Lâm Lan chọn nhà họ Hạ danh tiếng lừng lẫy vang dội, cho nên mẹ Tưởng cũng chọn nhà họ Tưởng có điều kiện gần giống nhau.
Chỉ có duy nhất một điều là cả đời này mẹ Tưởng cũng không so được với Lâm Lan.
Đó là ba Tưởng đã từng theo đuổi Lâm Lan.
Đây cũng là cái gai cả đời mẹ Tưởng không gạt ra được.
Sau đó Lâm Lan qua đời, cái gai của mẹ Tưởng dần phai nhạt, sự so sánh lại tiếp tục giáng xuống Tưởng Nguyệt Viện và Hạ Thụ. Mẹ Tưởng muốn mọi chuyện cô nhất định không được thua Hạ Thụ, bất kể là chuyện gì.
Tưởng Nguyệt Viện khó chịu nói: “Nhưng con lại không thích Thẩm Hoài Xuyên!”
Vừa dứt lời, cô có chút hối hận. Chuyện tình cảm như một công tắc để mẹ Tưởng nhớ lại quá khứ của ba Tưởng và Lâm Lan, từ trước đến nay bà đặc biệt nhạy cảm.
Quả nhiên vẻ mặt mẹ Tưởng trầm xuống: “Thích hay không thích sao có thể chắc chắn như vậy! Thích là có thể bên nhau cả đời à? Cũng chỉ có trẻ con các con mới mỗi ngày suy nghĩ có thích hay không, đây mới là việc vô dụng nhất!”
Tưởng Nguyệt Viện thử thăm dò: “Ôi mẹ, mẹ cảm thấy…Tống Hành thế nào?”
Mẹ Tưởng hơi sững sờ: “Tống Hành? Đứa con trai nhà họ Hạ nhận nuôi đó à?”
Cô gật đầu liên tục, trong ánh mắt sáng ngời.
“Không được!” Mẹ Tưởng lập tức gấp rút phản đối, giọng nói rất lớn: “Mẹ nói con làm sao vậy hả?! Con muốn chọc mẹ tức c.h.ế.t sao, con muốn coi thường Tiểu Thẩm đó cũng được, con bảo mẹ chấp nhận đứa con nuôi đó, vẫn là của nhà họ Hạ! Thân phận đó của nó, trong đầu con mỗi ngày suy nghĩ cái gì vậy!”
Bà vừa nói vừa dùng ngón tay chọc vào huyệt thái dương của cô, Tưởng Nguyệt Viện cau mày tránh né, chạy về phòng nhanh như chớp.