Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-03-14 11:26:01
Lượt xem: 4
Hạ Thụ chính thức thương lượng xong hợp đồng quảng cáo thì đã là gần xế chiều.
Tâm trạng cô lúc này rất tốt, bàn bạc hợp tác thành công. Quảng cáo lần này là một nhãn hiệu kem có lượng tiêu thụ rất lớn. Nếu trở thành người đại diện cho hãng này, Cố Vũ Thuần chắc chắn sẽ trở thành hình tượng quốc dân, khắc sắc trong lòng mọi người.
Lúc ra khỏi quán cà phê, trời vẫn còn chút nắng ấm, gió tháng sáu khẽ lướt nhẹ trên những cành hoa chuông.
Ngay cạnh quán cà phê là một con đường dài rợp bóng cây, hai bên đường tràn ngập cỏ cây hoa lá, Hạ Thụ đi dọc theo vỉa hè, vừa đi vừa lật xem kế hoạch quảng cáo.
Một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại phía cuối con đường.
Có một người bước xuống từ ghế sau rồi men theo đoạn đường đi thẳng về phía cô.
Hạ Thụ ngẩng đầu lên theo cảm tính sau đó ánh mắt cô dường như bất động, bước chân cũng vô thức dừng lại.
Hoắc Cận Hành mặc một chiếc áo hoodie trắng và quần jean xanh. Có lẽ anh đã về nhà để thay quần áo mới, nhìn không còn vẻ ốm yếu như sáng nay nữa.
Những bóng mát của tán cây sau lưng anh đã trở thành nền để làm bật lên chiếc áo màu trắng.
Hạ Thụ ngẩn người nhìn anh.
Anh đi thẳng đến rồi dừng lại trước mặt cô.
Trong con ngươi đen láy của anh hiện lên bóng hình nhỏ xinh của cô. Hoắc Cận Hành yên lặng ngắm nhìn cô trong giây lát rồi bất chợt dang tay ôm chặt cô vào lòng.
Anh khẽ tựa trán mình vào đầu cô rồi từ từ nhắm mắt lại, vòng tay ôm cô siết chặt hơn nữa.
“A Hành…” Bên tai cô là nhịp đập của tim anh, cô bối rối gọi tên anh: “Anh sao vậy?”
“Không có gì.”Hoắc Cận Hành trầm giọng trả lời: “Anh thấy nhớ em.”
Hạ Thụ, anh thực sự rất nhớ em.
Nhớ nụ cười đẹp như gió mùa xuân và đôi mắt ngây thơ trong trẻo của em.
Trong suốt bảy năm qua, không có một phút một giây nào anh không nhớ về em. Nỗi nhớ nhung giống như đã khắc sâu tận xương tủy. Trái tim này đập vì em, hít thở được cũng vì em và anh cũng yêu em.
Tim Hạ Thụ chậm rãi đập từng nhịp rồi không kìm được mà đưa tay ra khẽ đặt lên bụng anh, có chút lo lắng hỏi: “A Hành, anh đã thấy khỏe hơn chưa?”
“Ừm.” Lồ ng n.g.ự.c anh bỗng run lên, một lúc lâu sau anh mới buông cô ra rồi dịu dàng cười với cô: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Hạ Thụ khẽ mím môi.
Trên mặt hoàn toàn không còn biểu hiện của sự lo lắng, cô hờ hững ngước mắt nhìn anh.
Sau đó liền quay lưng bỏ đi.
“Em…” Hoắc Cận Hành ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo rồi chạm nhẹ vào mép áo sau đó anh khẽ đặt tay lên vai cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-174.html.]
Mắt anh ánh lên ý cười: “Giận rồi sao?”
Anh biết đây là cô đang tính sổ với anh.
“Em không có.” Hạ Thụ đanh mặt lại rồi đẩy tay anh ra.
Hoắc Cận Hành đành buông tay ra rồi tiến sát lại gần cô.
Giọng cô hờn dỗi: “Sao em phải giận dỗi, có liên quan gì tới em đâu?”
Hoắc Cận Hành nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến: “Không liên quan gì tới em hả?”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt cô vô cùng kiên quyết, khẽ chớp chớp đôi lông mi dài rồi gật đầu một cách dứt khoát: “Cho dù em có gặp một chú cún bị ốm thì cũng sẽ cứu nó thôi, anh đừng có nghĩ nhiều.”
Anh không nhịn được mà bật cười. Trái tim dường như được bao phủ một lớp kẹo bông ngọt ngào và mềm mại.
“Ừ.” Anh hơi cúi xuống gần sát tai cô rồi nói bằng giọng mà chỉ có cô mới có thể nghe thấy: “ Gâu.”
Vẻ mặt đang hết sức nghiêm nghị của Hạ Thụ sau khi nghe anh giả tiếng cún con thì hoàn toàn tan biến, cô khẽ cong môi cười rồi ho khan mấy tiếng.
Cô đẩy anh đứng cách xa mình một chút.
Hoắc Cận Hành đút tay vào túi áo, nhẹ nhàng dỗ ngọt cô: “Anh sai rồi, xin em đừng giận nữa được không?”
Anh nắm chặt bàn tay lại rồi đưa đến trước mặt cô.
Hạ Thụ chắc chắn trong tay anh là kẹo dẻo gấu nên không có gì bất ngờ. Nhưng vẫn không kìm chế được mà đưa mắt nhìn về phía tay anh, mong chờ lúc anh sẽ mở nó ra.
Anh chậm rãi lật tay lại rồi từ từ mở ra trước mặt cô. Khi tay anh đã mở ra hoàn toàn thì ánh mắt cô như ngưng lại.
Không có cái gì sao?!
Hạ Thụ ngẩn người, trước đó vốn dĩ là giả vờ giận dỗi, nhưng lúc này là cô thật sự có hơi tức giận.
Cô bất ngờ đánh một cái thật mạnh vào tay anh. Bốp!
Hoắc Cận Hành giả vờ nhắm mắt chịu đựng cơn đau, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Em cũng đã đánh rồi, đừng giận nữa được không?”
“Không được!”
“Thử tìm trong túi áo bên trái của em đi.”
Cô không hiểu nhưng vẫn đưa tay sờ vào túi áo bên trái và tìm thấy một thứ gì đó mà trước đó nó hoàn toàn không có trong túi.
Cô rất ngạc nhiên.
Cô lập tức lấy nó ra và quả thực đúng là một túi kẹo dẻo gấu.
Đôi mắt trong veo như nước của cô đầy vẻ ngạc nhiên, còn có chút vui mừng: “Cái này, cái này…”