Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-03-12 11:38:55
Lượt xem: 3
Không thể giả câm giả điếc nữa, Hoắc Cận Hành bất lực mỉm cười: “Ba mẹ cháu cũng không để ý đến vấn đề này.”
“Chính vì ba mẹ cháu không quan tâm đ ến, cô mới phải quan tâm hơn, cũng không biết mấy người nhà cháu suy nghĩ gì nữa.”
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt Hoắc Vận trở nên nghiêm túc: “Chẳng lẽ cháu vẫn nhớ thương con gái gia đình nhận nuôi cháu?”
Hoắc Cận Hành khựng lại.
Anh không nói gì cả.
Hoắc Vận thấy anh im lặng thì hiểu ra, bà ấy nhíu mày: “Sao cháu còn nhớ cô gái đó? Cô gái đó có gì tốt? Căn bản không xứng với cháu!”
Nhà họ Hoắc có nguồn gốc rất phức tạp, nhiều người không biết về thời thơ ấu của Hoắc Cận Hành, một số người trong số họ thậm chí còn không biết chuyện anh đi lạc.
Nhưng Hoắc Vận có quan hệ tốt với gia đình anh, nên bà ấy cũng biết mọi chuyện.
Hoắc Vận không thích nhà họ Hạ, nguyên nhân rất đơn giản.
Một là gia thế dòng dõi. Hai là năm đó khi Hoắc Cận Hành từ Thanh Thành trở về Nam Xuyên, Hoắc Vận tình cờ đi nghỉ dưỡng ở Nam Xuyên và gặp Hoắc Cận Hành mười bảy tuổi.
Thiếu niên năm đó mới mười mấy tuổi, cao gầy, không thích nói chuyện. Trên người còn có rất nhiều vết bầm tím, nhìn thấy mà ghê người, khiến người ta đau xót.
Mặc dù anh khẳng định rằng những vết thương là do anh luyện taekwondo, gia đình họ không quá khắt khe. Nhưng ngẫm lại cũng biết họ đối xử với anh như thế nào.
Hơn nữa, nghe nói đứa con của gia đình ấy có cùng nhóm m.á.u với anh, tâm tư rất rõ ràng.
Không thích nổi.
Hoắc Cận Hành rũ mắt xuống, không nói lời nào.
Anh đã nghe quá nhiều lời như vậy rồi. Anh lười tranh luận, cũng không muốn tranh luận.
Hạ trùng nan ngữ băng*
*Ý rằng chẳng thể đàm luận về băng giá với côn trùng mùa hạ. Kẻ tiểu nhân khác với người bình thường, họ sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, có thù tất báo, không màng đến bất kỳ nguyên tắc nào. Bởi vì họ không có phong độ, lại càng không có khí chất, nên cách tốt nhất chính là không so đo tính toán với họ.
Không phải cô không có chỗ nào tốt, mà là cô không có chút điểm xấu nào, thật sự rất tốt.
Tốt đến mức dù là bảy năm trước, bảy năm sau, anh vẫn nâng niu, không nỡ đụng vào.
Cô gái đã rơi nước mắt vì anh, bị mắng vì anh, tranh cãi với mọi người để bảo vệ anh, dành tất cả điều tốt đẹp cho anh và đối xử với anh dịu dàng nhất.
Sao anh có thể không yêu cô được, đến bản thân anh cũng không kiểm soát được tình cảm đó.
Ai cũng nói cô không xứng với anh, đến cả cô cũng cảm thấy như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-161.html.]
Thực ra trong lòng anh, là anh không xứng với cô.
Những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này cũng không đo được bằng cô.
*
Lúc anh rời đi cũng đã là buổi chiều, Hoắc Cận Hành tạm biệt Hoắc Vận với lý do công ty cần có việc quan trọng cần giải quyết.
Hoắc Vận tiễn anh về.
Biệt thự nhà Hoắc Vận rất lớn, bên ngoài biệt thự có đài phun nước, bãi cỏ xanh mướt ngập tràn ánh nắng.
Con trai và con gái của Hoắc Vận đang học cấp 2, hai nhóc là anh em sinh đôi với nhau, Hoắc Nhiên và Hoắc Mạn.
Không biết bọn trẻ đang có hoạt động gì mà hai đứa nhỏ dẫn theo năm, sáu đứa trẻ cùng tuổi ngồi dưới bóng râm trên bãi cỏ, tất cả đều mặc trang phục cổ xưa, trên tay mỗi người cầm một cái kịch bản ríu rít thảo luận gì đó.
Nhìn thấy Hoắc Cận Hành và Hoắc Vận đi tới, Hoắc Nhiên, Hoắc Mạn cất tiếng chào hỏi từ xa: “Anh Cận Hành!”
Hoắc Cận Hành tiến lại gần, mỉm cười hỏi bọn trẻ: “Em đang làm gì vậy?”
Hoắc Vận cười: “Hình như trường học của mấy đứa sắp tổ chức lễ hội nghệ thuật. Đây là câu lạc bộ kịch của bọn nhỏ, chúng đang diễn tập.”
Anh hiểu ra, nhìn thanh kiếm trong tay Hoắc Nhiên: “Mặc đẹp như thế này, em muốn biểu diễn tiết mục gì?”
“Ỷ Thiên Đồ Long Ký ạ!”
Hoắc Cận Hành ngạc nhiên.
Hoắc Vận cười đề nghệ: “Nếu không Tiểu Nhiên, Tiểu Mạn diễn thử cho anh Cận Hành xem? Anh họ con đầu tư vào ngành phim truyền hình đó, rất chuyên nghiệp.”
“Được ạ!” Hoắc Mạn cảm thấy rất tốt, cười khanh khách gọi nhóm bạn: “Mọi người đến đây đi, chúng ta diễn cho anh họ xem một lần, anh họ tớ là tổng giám đốc, rất lợi hại. Anh ấy cho nhận xét chắc chắn sẽ rất tuyệt!”
Mấy cô gái nhỏ xung quanh cũng thấy Hoắc Cận Hành đẹp, bọn họ lặng lẽ nhìn anh rồi đỏ mặt.
Màn kịch được bắt đầu ngay sau đó.
Bọn họ diễn cảnh Triệu Mẫn cướp người, vừa bắt đầu Hoắc Cận Hành đã nhìn ra.
Cậu bé đóng vai Dương Tiêu dán râu giả, nói đâu ra đấy: “Hôm nay chủ khách chúng tôi cùng vui, xin Triệu cô nương hãy tôn trọng.”
Hoắc Mạn diễn Triệu Mẫn, hất cao cằm, nhìn rất khí phách: “Có nghĩa là, nếu hôm nay ta không tôn trọng, Dương đại sư sẽ động thủ với ta đúng không?”
Chàng trai diễn vai Phạm Dao nói: “Triệu cô nương, trên đời có rất nhiều chuyện không như ý, có những chuyện miễn cưỡng cũng không miễn cưỡng được.”
Ánh mắt Hoắc Mạn càng kiên định hơn: “Ta càng muốn miễn cưỡng.”
Hoắc Cận Hành cười.