Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:32:45
Lượt xem: 6

Quý Dương hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu và Cận Hành sao thế?”

 

“Cậu hỏi cậu ta đi!” Cơn tức của Tần Dã chưa biến mất, nhìn chằm chằm Hoắc Cận Hành: “Hạ Sấu, cậu giải thích cho tôi về cái tên này!”

 

Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Hoài Xuyên cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

 

Trái lại Quý Dương vẫn mờ mịt.

 

Hoắc Cận Hành ngồi im.

 

Hai chữ kia không khiến anh d.a.o động, nhưng nghe xong thì tay nắm thành quyền, sau đó chậm rãi cong gối lên, vùi đầu vào đầu gối.

 

“Hạ Thụ.” Phòng Taekwondo rất yên tĩnh.

 

Giọng nói trầm thấp truyền đến, không nghe ra được cảm xúc gì nhưng giọng nói có vẻ khàn khàn.

 

“Cô ấy là Hạ Thụ…”

 

Anh thì thào: “Không phải Hạ Sấu, mà là Thụ trong cây cối, Hạ trong mùa hạ… Cô ấy thích màu hồng nhạt, thích ăn kẹo dẻo gấu, thích thỏ, kéo cello rất khá…”

 

“Tính cách cô ấy cũng rất tốt, tuy một khi tức giận sẽ không thích để ý đến người khác, nhưng tôi chỉ cần dùng kẹo dỗ một lúc là cô ấy lại nở nụ cười..”

 

“Cô ấy không thích viết tên, cho dù là sách vở, hay là khi ký tên đều vẽ một cái cây nhỏ để thay thế. Có một lần kiểm tra, cô ấy làm vậy nên bài thi trắng tinh, tôi nói cô ấy rất nhiều lần, cô ấy mới bỏ được tật xấu này…”

 

Cô gái của anh…

 

Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, năm tuổi, mười lăm tuổi. Thời thơ ấu, thiếu niên… Một chặng đường dài như vậy, có rất nhiều kỷ niệm, có rất nhiều thứ khó quên.

 

Cô từng nói với anh: “A Hành, cậu đừng bỏ tớ lại. Chúng ta đi đâu cũng sẽ đi cùng nhau, cậu đừng bỏ tớ lại nữa.”

 

Cô nói: “Hành là ngọc, Thụ là mộc.” Vì vậy Hạ Thụ sẽ luôn ở bên A Hành, A Hành cũng sẽ luôn ở bên Hạ Thụ.

 

Cô nói: “A Hành, không ai được bắt nạt cậu cả, cho dù là người nhà tớ cũng không được.”

 

Cô từng đối xử rất tốt với anh.

 

Thế nhưng chạng vạng hôm đó, cô lại nói với anh: “Hoắc Cận Hành, về sau chúng ta cố gắng đừng gặp nhau nữa.”

 

Cô không cần anh nữa…

 

Bàn tay khẽ chạm vào miếng gỗ bên trong quần áo, anh dùng sức ấn xuống. Gỗ chạm vào xương sườn gây ra đau đớn, nhưng lại giảm bớt sự khổ sở trong lòng.

 

Tần Dã mơ hồ nghe ra được điều gì đó từ lời của anh, nhưng hoàn toàn không thể tin được, anh ta cũng không muốn tin, xông lên phía trước nói: “Cậu còn dám nói!”

 

“Tần Dã! Tần Dã!” Thẩm Hoài Xuyên vội ngăn anh ta lại.

 

Qúy Dương cũng ôm lấy eo anh ta, không để anh ta tiến lên.

 

Thẩm Hoài Xuyên nói: “Hiểu lầm, đây là hiểu lầm, cậu hãy nghe tôi nói đã. Không phải Cận Hành muốn tranh đoạt với cậu, cậu ấy quen Hạ Thụ từ bé, nhà Hạ Thụ chính là nhà từng nhận nuôi Cận Hành. Hạ Thụ chính là người cậu ấy luôn tìm kiếm.”

 

Tất cả hy vọng đều bị phá vỡ, Tần Dã khó tin nhưng lại không biết nên làm gì, phẫn nộ nhìn bọn họ: “Tất cả các cậu đều biết? Đều gạt tôi?”

 

“Tôi tôi không biết gì cả!” Quý Dương vội xua tay, mơ hồ hỏi Thẩm Hoài Xuyên: “Tôi nói chứ bây giờ đang xảy ra chuyện gì thế? Sao tôi chưa từng nghe nói?”

 

“Sẽ giải thích với cậu sau.”

 

Trong lòng Tần Dã trống rỗng, cả người lạnh như băng.

 

Có những chuyện… Dần dần được sáng tỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-141.html.]

 

– “Anh có từng bị coi là con của kẻ g.i.ế.c người không?”

 

– “Anh từng ở trong cô nhi viện chưa? Anh có biết bị cô lập, bị vứt bỏ, bị nhục mạ có cảm giác gì không? Bị đánh, cả người ứ máu, bị lấy m.á.u một cách vô cớ đau như thế nào không? Anh có biết tuyết tháng mười hai rơi vào cổ áo lạnh như thế nào không?”

 

 

– “Tôi nhớ cậu nói, cậu cố ý trêu chọc trợ lý khiến tay cô ấy bị thương.”

 

– “Cách xa cô ấy một chút.”

 

 

Thì ra…

 

Sự nghi ngờ của anh ta biến mất, nhưng cơn tức giận thì chưa. Anh ta nhìn Hoắc Cận Hành, lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại không nói với tôi?”

 

Nếu sớm biết vậy… Ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau…

 

… Anh ta sẽ từ bỏ vì tình bạn sao?

 

Tự hỏi vấn đề này, anh ta chợt thấy bản thân cũng không thể chắc chắn được.

 

Hoắc Cận Hành chưa từng ngẩng đầu.

 

Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của anh truyền ra: “Rất xin lỗi.”

 

Tần Dã kiên trì: “Tôi hỏi cậu là tại sao?”

 

“…” Anh chỉ nói: “Rất xin lỗi.”

 

Tần Dã bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, rồi mím môi nói: “Vậy đừng làm anh em với nhau nữa!”

 

Dứt khỏi cởi bỏ đai xanh bên hông, anh ta ném thật mạnh xuống trước mặt Hoắc Cận Hành, sau đó xoay người bước đi.

 

“Cái đó, Tần…” Quý Dương gọi anh ta.

 

“Đừng làm phiền tôi!”

 

“…”

 

Cửa kính đóng rầm lại, bóng lưng Tần Dã biến mất ở cuối hành lang.

 

Còn Hoắc Cận Hành vẫn ngồi cúi đầu như trước, bóng người cô đơn.

 

 

Thay quần áo xong, đi ra khỏi Tinh Lãng Tự, Tần Dã ngồi vào xe thể thao rồi mới cảm thấy đau eo.

 

Anh ta không nhịn được rên hai tiếng, kéo ống tay áo và vạt áo lên, anh ta mới nhận ra hễ cánh tay và eo, chỗ nào vừa va chạm với Hoắc Cận Hành đều bầm tím.

 

Anh ta biết Hoắc Cận Hành không dùng hết lực.

 

Cho dù như vậy nhưng anh ta vẫn không thắng được anh, anh ta từng nghe Thẩm Hoài Xuyên nói, nói lúc trước anh học Taekwondo là vì cô, học để không để người khác bắt nạt cô.

 

Tần Dã bỗng thấy phiền lòng.

 

Xe thể thao chạy đi, Tần Dã gọi điện cho Abel: “Hạ Sấu ở đâu?”

 

“Hạ Sấu?” Abel ở đầu dây bên kia mơ màng, nói: “Đương nhiên là ở bên cạnh nghệ sĩ của cô ấy rồi! Này tôi nói chứ, cậu rảnh rỗi thì ngây ngốc ở nhà đi, đừng làm phiền con gái nhà người ta! Cậu…”

Loading...