Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-03-08 11:54:10
Lượt xem: 5
Khuôn mặt Tưởng Nguyệt Viện cứng đờ, môi đỏ mọng run rẩy: “Cận, Cận Hành, em không muốn làm phiền anh, em đến để giải thích…”
“Không cần.”
Anh xoay người mở cửa vào nhà, Tưởng Nguyệt Viện hết cách, chỉ có thể nói với sau lưng anh: “Chỉ bởi vì Hạ Thụ sao?”
Hoắc Cận Hành nghe thấy cái tên này thì dừng lại.
“Anh… Anh đối xử với em bằng thái độ này sao?” Cô ta nhìn bóng lưng của anh, nói rất không cam lòng, nhưng lại ẩn chứa chút chờ mong: “Chẳng lẽ trước kia anh giúp em đều là vì Hạ Thụ sao?”
Im lặng hai giây, Hoắc Cận Hành đáp lại.
“Đúng.”
Dường như không hề anh sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, ánh mắt Tưởng Nguyệt Viện rưng rưng, trái tim như rớt xuống hầm băng.
…
Tất cả mọi người trên mạng đều nói cô ta và Hoắc Cận Hành là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, nhưng đâu có mấy người biết, cô ta từng vất vả thế nào.
Năm đó, Hoắc Cận Hành trở về Nam Xuyên, cô ta đã sớm hy vọng mình có thể xuất hiện cùng anh. Cửa nhà họ Hoắc rất cao, cũng quá xa vòi, đến cả nhà họ Thẩm cũng kém xa, nhà họ Tưởng bọn họ càng kém hơn.
Mẹ cô ta mơ đẹp thật đấy, nhưng cô ta biết rõ phân lượng của mình, không hy vọng trèo quá cao.
Nhưng một lần ngẫu nhiên, cô ta ở ngoài cửa văn phòng nghe thấy chủ nhiệm lớp nói Hạ Thụ muốn thi vào đại học A.
Giây phút đó, cô ta chợt nghĩ muốn thử một lần.
Hạ Thụ chấp nhất muốn thi đại học A, nói không chừng… Cũng bởi vì anh muốn thi đại học A, có lẽ cô ta sẽ may mắn gặp được anh.
Cuộc thi chính thức được cộng thêm điểm cho cô ta cơ hội lớn nhất, năm lớp 12 đó cô ta ép mình đến nỗi người không ra người, quỷ không ra quy, cuối cùng cũng giành được thành tích áp chóp để trúng tuyển.
Khi nhìn thấy tên mình và tên anh trên danh sách trúng tuyển, không ai biết rằng lúc đó cô ta đã khóc rất nhiều.
Đây chính là kết quả cố gắng của cô ta, lúc đó cô ta thề bản thân sẽ không từ bỏ.
Sau khi vào đại học A, ngày nào cô ta cũng hy vọng có thể gặp lại anh.
Cô ta còn nhớ đó là vào tháng mười, cây phù dung nở hoa phủ kín sân trường, ngày đó tình cờ gặp anh, nhưng thật ra đều là do cô ta tỉ mỉ sắp xếp.
Cô ta mặc chiếc váy đẹp nhất, dùng tư thế đẹp nhất đứng trước mặt anh.
“Anh… Anh là Tống Hành? À, không, Hoắc Cận Hành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-133.html.]
“Anh còn nhớ em không? Em là Tưởng Nguyệt Viện, bạn học ở Nhất Trung Thanh Thành với anh.”
“Anh có biết nhà Hạ Thụ dọn đi đâu rồi không? Ông nội em và ông nội Hạ Thụ là chiến hữu, đang một mực tìm bọn họ, thế nhưng không tìm thấy. Em nhớ anh từng ở nhà bọn họ, anh có biết không?”
…
Cô ta biết điểm yếu của anh, vì vậy lợi dụng nó để tiếp cận anh.
Cũng vì thế mà cô ta gặp được rất nhiều người mà căn bản cô ta chưa từng tiếp xúc, như là Thẩm Hoài Xuyên, Qúy Dương, Tần Xu, Tần Dã…
Nhưng tồn tại trong vòng luẩn quẩn đó không hề dễ dàng.
Nơi đó có rất nhiều người, họ phân cao thấp với nhau, mà cô ta chính là con kiến ở tầng dưới cùng.
Cô ta kể khổ với anh. Vì thế anh xuất hiện giúp đỡ cô ta, có khi chỉ là một ánh mắt, một câu nhưng cũng khiến những người đó nhận ra cô ta có quan hệ với Nhị thiếu nhà họ Hoắc, không ai dám coi thường cô ta nữa.
Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn duy trì khoảng cách lạnh nhạt với cô ta, mỗi lần khi cô ta chủ động nói cảm ơn với anh, anh luôn nói: “Không cần cảm ơn, nhưng nếu nhà cô có tin tức của nhà Hạ Thụ thì làm phiền cô báo cho tôi biết, tôi cảm ơn.”
Cô ta luôn vui vẻ đồng ý.
Cô ta tự nói với chính mình, không sao cả.
Hạ Thụ thôi mà, quỷ mới biết nhà bọn họ đã đi đâu.
Mặc dù đó là nỗi nhớ mong của anh, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, rất có khả năng Hạ Thụ sẽ không xuất hiện nữa.
Anh đồng ý giúp cô ta, đủ để chứng minh anh không phải không hề có cảm giác với cô ta, chỉ cần cô ta kiên nhẫn chờ đợi, anh sẽ nhìn thấy cô ta.
Thế nhưng đến bây giờ, anh lại nói tất cả đều là vì Hạ Thụ mà thôi!
Sự không cam lòng biến thành lòng đố kỵ, giọng Tưởng Nguyệt Viện run rẩy: “Tại sao? Đã bảy năm rồi, cô ta tốt như vậy sao? Mấy người đều một mực bảo vệ cô ta như vậy, lúc trước họ nhận nuôi anh chẳng qua là vì m.á.u của anh mà thôi! Anh quên rồi sao?”
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành thản nhiên, cúi đầu nhìn băng gạc trên tay mình, nói: “Cô muốn nhìn thấy tôi đổ m.á.u sao?”
Tưởng Nguyệt Viện sững sờ.
“Em, em đương nhiên không muốn.” Ánh mắt cô ta sáng lên: “Bởi vì em không muốn nhìn thấy anh bị thương, cho nên mới hy vọng anh cách xa Hạ Thụ. Cô ta có thể mang lại cái gì cho anh? Anh xem anh ở bên cô ta, mãi mãi chỉ có bị thương đổ máu, em…”
“Vậy cách xa Hạ Thụ một chút.” Anh lạnh lùng cắt ngang.
“… Cái gì?”
“Cách xa Hạ Thụ một chút.” Con ngươi Hoắc Cận Hành nặng nề, đó là mệnh lệnh cũng là cảnh cáo: “Đừng đụng đến Hạ Thụ, nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, người đầu tiên chảy m.á.u vì cô ấy sẽ chỉ là tôi.”
“Nếu đã nói như vậy, vậy hãy làm như cô nói, đừng đụng vào cô ấy. Nếu không, không ai giúp được cô đâu.”