Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-03-08 11:54:03
Lượt xem: 5

Bởi vì ít nhất cô vẫn đau lòng cho anh.

 

Bỗng nhiên anh cảm thấy, nếu có thể nhận lại sự đau lòng và thương xót của cô, anh c.h.ế.t cũng tình nguyện.

 

Thế nhưng nếu anh chết… Có lẽ cô sẽ rất khổ sở.

 

Yên lặng nhìn cô mỉm cười, tầm mắt Hoắc Cận Hành dừng ở cái trán dán băng gạc của cô.

 

Đầu ngón tay phải của anh khẽ chạm vào miếng băng gạc.

 

 

Đèn ở hành lang bệnh viện sáng trưng, bóng hai người phản chiếu dưới mặt đất.

 

Bọn họ nhìn vết thương của đối phương.

 

Cảm nhận được anh khẽ chạm vào vết thương của cô, Hạ Thụ chậm rãi ngước mắt lên.

 

Hoắc Cận Hành nói: “Trở về nhớ bôi thuốc đúng giờ nếu không sẽ để lại sẹo.”

 

“Vâng…” Hai má Hạ Thụ nóng lên, rũ mắt: “Anh cũng vậy, trở về phải cẩn thận, không được tập Taekwondo, nếu không tay sẽ dị dạng, rất xấu.”

 

Lồ ng n.g.ự.c Hoắc Cận Hành rung rung: “Ừ.”

 

Có một y tá chạy từ xa tới: “Làm phiền cô dừng bước.”

 

Cô ấy gọi Hạ Thụ, Hạ Thụ cũng mơ màng nhìn cô ấy.

 

Cô y tá đang cầm một bản kê khai, nói: “Nghe nói cô thuộc nhóm m.á.u hiếm đúng không? Xin hỏi cô có muốn gia nhập kho m.á.u hiếm của chúng tôi không? Nếu tương lai cô gặp khó khăn gì, chúng tôi cũng thể điều chỉnh ngân hàng m.á.u cho cô.”

 

Hạ Thụ giật mình, đại khái đoán được là Hoắc Cận Hành nói, cô lơ mơ nhìn anh.

 

Hoắc Cận Hành nhíu mày.

 

Cô nghĩ cảm thấy tham gia để phòng ngừa cũng không có gì không tốt, chìa tay nhận lấy bản kê khai: “À, được…”

 

“Không cần.” Hoắc Cận Hành ngăn cản bàn tay nhận lấy bản kê khai của cô, anh kéo cô về phía sau.

 

“Bọn tôi có kho m.á.u riêng, sẽ không tham gia.”

 

Sau đó anh dắt cô rời đi.

 

Y tá không cam lòng, gọi với theo vài tiếng.

 

Đi ra ngoài cửa bệnh viện, Hạ Thụ khó hiểu hỏi: “Tại sao không thể tham gia?”

 

Bóng cây che đi ánh mắt mặt trời tháng năm, hai người bọn họ đứng dưới tàng cây tạo ra một phong cảnh đặc biệt.

 

Hoắc Cận Hành nghĩ nghĩ rồi nói: “Máu bên ngoài không chắc chắn sẽ sạch sẽ một trăm phần trăm, có lẽ sẽ có bệnh tật.”

 

“À…”

 

Anh nhìn vào mắt cô, thử thăm dò: “Hạ Thụ.”

 

“Hả?” Cô cũng nhìn về phía anh.

 

“Nếu về sau em xảy ra chuyện gì, ví dụ như cần truyền máu.” Anh nói rất chậm, cánh tay không bị thương nắm chặt thành nắm đấm: “Hoặc là có chuyện gì khác, em có thể tìm anh.”

 

Đương nhiên, em không sao là tốt nhất.

 

Anh hy vọng cô cả đời bình an khỏe mạnh, mãi mãi không tìm anh bởi vì chuyện đó.

 

Ánh mắt anh sâu hoắm: “Số điện thoại của anh… Chưa từng thay đổi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-132.html.]

Hạ Thụ hiểu được ý của anh, tránh nặng tìm nhẹ: “Ừ, em sẽ.”

 

“Không, em sẽ không.” Hoắc Cận Hành bỗng nói rất nhỏ, dường như có hơi tủi thân, con ngươi ảm đạm rũ xuống.

 

Nếu em sẽ, tại sao chúng ta lại đánh mất bảy năm.

 

Nếu em sẽ… Sao anh có thể nỡ bỏ mặc em trong hiện thực tàn khốc như vậy.

 

 

Buổi chiều ra khỏi bệnh viện, Hoắc Cận Hành vốn định đưa Hạ Thụ về nhà nghỉ ngơi, nhưng Hạ Thụ lại khăng khăng phải đến giải trí Hoa Nhất một chuyến.

 

Không lay chuyển được cô, anh đưa cô đến gầm gara của Hoa Nhất.

 

Khi anh trở về chung cư, có lẽ đã khoảng bốn giờ.

 

Hoắc Cận Hành đỗ xe ở gara, khi chờ thang máy thì nhận được điện thoại của Chu Tung Kỳ.

 

“Nhị thiếu, Tổng giám đốc Tạ của giải trí Hoa Nhất vừa gọi điện, hỏi anh định xử lý Vương Nam như thế nào?”

 

“Vương Nam?” Hoắc Cận Hành rất xa lạ với cái tên này, anh yên lặng ngẫm lại: “Là ai?”

 

Chu Tung Kỳ do dự: “Giám đốc bộ phận chế tác âm thanh của Hoa Nhất. Chính là người sáng nay đẩy… Đẩy cô Hạ ở Hoa Nhất.”

 

Hoắc Cận Hành nhíu mày.

 

“Đuổi đi.” Anh nói: “Còn nữa dặn công ty hợp tác với chúng ta lần sau đừng thuê người như vậy.”

 

Chu Tung Kỳ ngừng một lát.

 

Hoắc Cận Hành chưa bao giờ chủ động đuổi người, ngoại trừ nhân viên bên dưới làm điều gì sai không thể vãn hồi, nếu không đến cả xử phạt mang tính tượng trưng cũng rất ít khi.

 

Nhân viên tập đoàn Quân Dục đều gọi vị Nhị thiếu của nhà họ Hoắc là ngoài lạnh trong nóng.

 

Mặc dù bề ngoài lạnh như băng, ít nói, nhưng tính tình thì rất tốt.

 

Có thể khiến anh ra lệnh đuổi, chứng tỏ việc này khiến anh tức giận không nhẹ.

 

Chu Tung Kỳ nói: “Được, tôi lập tức nhắn lại với tổng giám đốc Tạ.”

 

Cúp điện thoại đi lên tầng thì tình cờ bắt gặp một người.

 

Chắc hẳn Tưởng Nguyệt Viện cố ý chờ Hoắc Cận Hành, không biết đã đợi bao lâu, khi cửa thang máy mở ra trông thấy Hoắc Cận Hành, mắt cô ta lập tức sáng lên.

 

“Cận Hành!”

 

Nhìn thấy cô ta, Hoắc Cận Hành hơi khựng lại.

 

Anh không thèm đáp lại, đi về phía chung cư của mình.

 

Tưởng Nguyệt Viện vội đuổi theo.

 

“Cận Hành, em đến là để xin lỗi. Chuyện sáng nay… Anh nghe em giải thích được không? Chuyện này có hiểu lầm, em…”

 

Bước chân của Hoắc Cận Hành dừng lại trước cửa nhà, anh đang định ấn vân tay để mở cửa.

 

Tầm mắt của Tưởng Nguyệt Viện bắt gặp bàn tay quấn băng gạc của anh.

 

“Anh bị thương sao?” Cô ta sợ hãi, vô thức đưa tay chạm vào bàn tay bị thương của anh.

 

Hoắc Cận Hành lẹ mắt tránh đi, không để cô ta chạm vào.

 

Ánh mắt người đàn ông dừng trên mặt người phụ nữ không hề có chút độ ấm nào.

 

“Đi đi.” Giọng anh cũng lạnh nhạt: “Nhân lúc tôi chưa tức giận, đừng để tôi nói nhiều.”

Loading...