Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-03-08 11:53:44
Lượt xem: 7
Cuối tuần, bệnh viện rất đông người, cũng may là bệnh viện tư nhân nên ít người hơn.
Bệnh viện Kiều Tinh từng hợp tác với tập đoàn Quân Dục, Hoắc Cận Hành và Hạ Thu đi lối VIP vào, vừa vào là lập tức đi khám ngay.
Kết quả chụp CT não có rất nhanh, bác sĩ nói không sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Hoắc Cận Hành yên lòng.
Khoa ngoại ở dưới tầng, khi định dẫn cô đi băng bó, Hạ Thụ lại bướng bỉnh không chịu đi.
“Không được, tay anh phải chụp X quang, ngộ nhỡ gãy xương thì sao!”
“Anh không sao, đi băng bó cho em trước đã.”
Hoắc Cận Hành biết vừa rồi mình quá kích động, bây giờ có kết quả thấy cô không sao, giọng anh ẩn chứa sự xin lỗi, ánh mắt cũng dịu dàng.
“Không được, bây giờ phải chụp, không thể trì hoãn!”
“Thật sự không sao, em nhìn đi.” Anh cuộn tròn ngón tay trước mặt cô, nhưng dù sao khi đó cũng bị kẹp rất chặt nên động tác của anh vẫn có hơi đau đớn, anh cố kìm nén để không lộ ra sự khác thường.
“Không được, không được!” Hạ Thụ nức nở, đôi mắt hạnh ngập nước, giống như sắp bật khóc.
Cuối cùng là bác sĩ bên cạnh không nhìn nổi nữa, nói: “Hai người bạo hành gia đình sao? Lúc đó nghĩ gì vậy? Bây giờ lại đau lòng cho nhau, mau đi chụp X quang đi, người trẻ làm việc gì cũng không nên kích động quá.”
Hạ Thụ, Hoắc Cận Hành: “…”
Hết cách, cuối cùng Hoắc Cận Hành vẫn chụp X quang trước, xác nhận không tổn thương đến gân cốt, Hạ Thụ mới hết lo lắng.
Hai người đi xuống khoa ngoại.
Ở khoa ngoại không có nhiều người lắm, hai người băng bó cùng nhau, ở cùng một phòng bệnh, ở giữa có mấy tấm rèm và giường bệnh.
Vết thương của Hoắc Cận Hành hơi khó xử lý, không ảnh hưởng đến xương cốt, vết thương cũng không nứt ra, nhưng vết thương đều ở bên dưới mu bàn tay, vì vậy chỉ có thể băng bó chậm rãi.
Người băng bó cho anh là một bác sĩ thâm niên, ông ấy có nói gì đó, nhưng anh hầu như không nghe, chỉ liếc nhìn mấy tấm rèm.
Gió lùa vào, vải bố màu trắng nhẹ nhàng bay lên.
Anh loáng thoáng có thể nhìn thấy dáng người nhỏ gầy xinh xinh kia.
Một bác sĩ nữ đang bôi thuốc cho cô, cô gái nhỏ hơi ngửa đầu.
Hình như vô tình làm đau cô, cô hơi co rúm lại.
Trong nháy mắt, Hoắc Cận Hành cũng co rúm lại, suýt nữa đứng bật dậy đi qua, nhưng cánh tay đang băng bó kia bị kéo lại, một bàn tay che tầm mắt của anh.
“Đừng nhìn!” Giọng nói răn dạy: “
Hoắc Cận Hành giật mình hoàn hồn, cảm thấy hơi có lỗi: “Thật sự xin lỗi, bác sĩ, ông vừa nói gì vậy?”
Bác sĩ liếc anh, cười khẽ: “Tôi nói vết thương này là cậu tự mình làm đúng không!”
Anh rũ mắt không đáp, dường như có hơi xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-131.html.]
Mắt nhìn về phía Hạ Thụ, bác sĩ già giống như nhìn thấu cái gì đó, cười chế nhạo: “Ai gia, bây giờ các đôi tình nhân trẻ đều thích trêu đùa như vậy sao? Em bị thương, anh cũng phải bị thương, nếu hôm nào cô bé gãy chân, chẳng lẽ cậu cũng làm mình gãy tay?”
Câu đôi tình nhân trẻ kia giống như đóa hoa vô hình đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c anh.
Tim Hoắc Cận Hành như có dòng nước ấm chảy qua, môi lặng lẽ cong lên.
“Nhớ không được ăn cay, không được chạm vào nước…”
Ở phía Hạ Thụ đã băng bó xong rồi, bác sĩ dặn vài điều cần lưu ý, giọng mơ hồ truyền đến.
Hoắc Cận Hành nhìn qua, trên trán cô gái có dán một miếng băng gạc mỏng, lắng nghe vô cùng chăm chú, nghiêm túc giống như học sinh tiểu học.
“Nào nào.” Bác sĩ già gọi anh: “Không cần khẩn trương như vậy, vết thương đó đáng lẽ không cần đến bệnh viện, thằng bé kia còn bị thương nặng hơn cô ấy đó.”
Ông ấy chỉ một cậu bé phía sau Hoắc Cận Hành, nghe nói là đá bóng nhưng không may ngã bị thương, cánh tay phải khâu mấy mũi, bây giờ đang ngoác miệng khóc lớn.
“Không phải.” Hoắc Cận Hành tìm một lý do hợp lý: “Nhóm m.á.u của cô ấy là RH âm tính, nên tôi mới để ý nhiều hơn.”
Bác sĩ già gật đầu, không nói gì nữa.
Băng bó xong, Hoắc Cận Hành đi ra khỏi phòng bệnh.
Hạ Thụ đã chờ ở cửa.
Thấy anh đi ra, ánh mắt của cô dừng trên mặt anh một giây, sau đó quay đầu bước đi.
Dáng vẻ buồn bực không vui.
Hoắc Cận Hành biết cô vẫn tức giận bởi vì hành động của anh, anh yên lặng đi theo cô khẽ gọi: “Hạ Thụ.”
Hạ Thụ không để ý đến anh.
“Hạ Thụ.” Anh chạy về phía trước, bàn tay không bị thương đè vai cô lại.
Khi quay lại, hốc mắt Hạ Thụ hồng hồng, u oán nhìn anh.
Ánh mắt ngập nước của cô đánh thẳng vào lòng anh.
Hoắc Cận Hành khựng lại, hiểu được cô đang nén giận, vì thế giơ bàn tay bị thương lên cho cô nhìn: “Vẫn còn đau.”
Giọng người đàn ông rất dịu dàng.
Ánh mắt Hạ Thụ khẽ d.a.o động, nhìn bàn tay quấn băng gạc trắng của anh, cắn môi nói: “Đáng đời!”
Hoắc Cận Hành cười rộ lên: “Ừ, là anh đáng đời.”
Đôi mắt hạnh của cô đỏ bừng, vươn tay muốn chạm vào nhưng lại không dám chạm vào, chỉ đành nâng cổ tay của anh lên nhìn kỹ.
Còn Hoắc Cận Hành nhìn cô.
Khi còn bé Tống Hành không thích nhìn mắt Hạ Thụ đỏ lên, bởi vì sợ cô khóc, sợ cô đau lòng, càng sợ cô đau lòng nhưng lại kìm nén không nói.
Mà bây giờ thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, anh thầm cảm thấy may mắn.